P/s: Trước khi đọc chap này. Tác giả cảnh báo trước
là chap có một số cảnh trên 16+ xin đọc giả cẩn trọng. Cảm ơn!
“Thì ra là vậy nha.” Thiết lão chống cằm nói.
Vừa kể đầu đuôi câu chuyện lúc sáng, vừa “ngắm” cặp
vưu vật cứ ập thẳng vào mắt, Long tức ngực.
Dù lý trí cậu đã vả vào mặt cậu không biết bao nhiêu
lần rằng: “Bà cô này đã hơn vài trăm tuổi rồi! Đừng có nặng như vậy chứ!” Nhưng
thực sự là… tuyệt hảo nha.
***
Thiết lão chính là một trong những trường hợp ví dụ
về việc tu Tiên quá sớm.
Bà sinh ra trong một gia tộc có truyền thống làm nghề
Hỏa sư. Tuy ban đầu, gia tộc không hướng bà theo nghiệp cha ông nhưng vì nhiều
biến cố, các nam đinh trực hệ trong tộc lần lượt qua đời, khiến bà không thể
không sớm tu Tiên để nối nghiệp tổ tông.
Và cuối cùng là thành ra như bây giờ. Tuy đã hơn 200
tuổi nhưng bà lại sở hữu cơ thể của một thiếu phụ tuổi 30.
Bỏ qua những suy nghĩ vớ vẫn, Long vô vấn đề chính: “Không
biết Thiết lão có thu nhận đệ tử không?”
“Ý ngươi là đệ tử chân truyền?” Thiết lão hứng thú
đáp.
Dĩ nhiên là đệ tử chân truyền rồi. Nếu là đệ tử ngoại
môn thì chắc chắn Thiết lão nhận không ít. Gia đại nghiệp đại, đừng bảo Thiết
lão cũng phải chế tạo nông cụ chứ?
Vả lại, với thân phận là một Tiên nhân như Long, đãi
ngộ là vẫn phải có.
Từ miệng Phong nói, với một người bình thường xem ra
thì Tiên nhân hay người phàm chỉ khác biệt ở tu vi và tiềm lực phát triển.
Nhưng với giới tu Tiên thì khác, người mang trong
mình huyết thống Tiên nhân luôn được người đồng đạo coi trọng hơn hẳn.
Có thể hiểu đơn giản thì người phàm có những giai cấp
vô hình tuy không thành văn nhưng mọi người vẫn ngầm hiểu. Tiên gia cũng vậy!
Chả thể nào đánh đồng giữa một dân nghèo đem đi so
sánh với quan lệnh hay một thương nhân chứ. Mặc dù mọi người cùng hiểu là trên
pháp luật thì bọn họ đều bình đẳng, nhưng khi đem lợi ích ra so sánh thì… lại
là một trời một vực.
“Vi phú bất
nhân” mà!
Nhìn khuôn mặt hứng thú của Thiết lão, Long mừng thầm.
Tuy chưa rõ công việc của Hỏa sư nặng nhẹ như thế
nào. Nhưng nhìn gia sản của Thiết lão cũng biết, lợi nhuận không nhỏ a.
Chưa kể, nghề hỏa sư chắc chắn cũng đem lại không ít
lợi ích trong việc tu luyện thể chất. Dĩ nhiên, Thiết lão là trường hợp ngoại lệ.
Đó là chưa nói thêm về việc suốt ngày được “gần gũi”
với một lão sư xinh đẹp cũng tốt hơn nhiều là làm việc với một bộ mặt nhăn nheo,
cằm rằm chứ.
“Không, ngươi không xứng với nghề Hỏa sư!” Thiết lão
cười lắc đầu.
Bị tạt gáo nước lạnh lên đầu. Long ủ rũ.
Suy nghĩ cho nhiều! Nên nhớ, quyền quyết định là ở
tay Thiết lão chứ không phải vì thân phận Tiên nhân và mối quan hệ giữa cậu và
Bạch lão là có thể khiến người khác đồng ý vô điều kiện.
Tiên nhân từ Đại Địa đến Nhân giới cũng không ít, ai
cũng muốn làm đệ tử chân truyền mà chỉ cần mối quan hệ không thôi là được thì
còn gì là giá trị cơ chứ!
Nhìn thấy khuôn mặt xệ xuống của Long, Thiết lão cười,
thỏ thẻ: “Nhưng ngươi có thể làm cái khác nha.”
Cảm nhận được một luồng hơi thở phà vào mặt,Long ngước
nhìn lên. Nhận thấy Thiết lão đã sớm ghé mặt lại sát cậu khiến Long không khỏi
đỏ mặt.
Từ khoảng cách này, Long hoàn toàn có thể nhìn thấy
từng sợi lông mày đen xếp thành hình lá liễu trên đôi mắt đen tuyền như vực sâu
muôn trượng, cái sóng mũi dọc dừa trắng mịn cùng làn môi đỏ mọng nước.
Thậm chí, y còn “tận hưởng” sự tuyệt mỹ của cặp bưởi
chín mọng đang mời gọi, nó ẩn dấu sau lớp vải mỏng cùng cái khe rãnh chết người.
Từng đợt “nhấp nhô” của nó phà ra làn hơi thở thơm tho khiến Long mê mẩn.
Long nuốt nước bọt: “Thiết lão cho ta làm được cái
gì?”
Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng đã “chín” như quả gấc,
Thiết lão nhoẽn miệng cười: “Chắc ngươi cũng biết, vì ta tu Tiên lúc còn quá bé,
thân thể chưa phát triển, mãi đến hơn 100 tuổi thì cơ thể mới bằng thiếu nữ tuổi
đôi mươi. Dỡ dỡ ương ương nên bây giờ ta… vẫn còn cô đơn nha.”
“Ý tỷ tỷ là…?” Long nuốt nước bọt tập hai.
Không biết có phải nghề Hỏa sư làm việc trong môi
trường có nhiệt độ cao, nên thành ra cơ thể dần hấp thu nguồn nhiệt lượng lớn
nên khi người khác đến gần, họ cũng vô tình bị ảnh hưởng hay không? Chứ như cơ
thể của Long hiện tại, càng gần Thiết lão thì cậu mới thấy vị tỷ tỷ này tỏa ra
sức nóng khủng khiếp muốn cháy khô cả cổ của hắn rồi a.
Thiết lão hừ nhẹ, ngồi xuống lại vị trí, tỏ vẻ tức
giận: “Đã hiểu rồi còn bắt người ta phải nói toạt ra hết nữa sao?”
Hú! Hú! Hú! Con sói già trong Long kêu gào!
Bên dưới Long đã đánh lô tô nãy giờ, còn hơi sức đâu
quan tâm mấy cái chênh lệch tuổi tác cơ chứ.
Mặc kệ tuổi tác qua một bên thì bản thân mình vừa tới
Thiên thành, đang không biết hết ngày mai bản thân phải sống sao với 5 Hồn thạch, giờ tự dưng lại làm ông chủ
tiệm rèn, lại có vợ đẹp bên cạnh, ngại gì chứ!
Quả là một vốn
bốn lời. Không! Phải nói là thả con
săn sắt bắt con cá voi nha! Long cười tiện.
Long đứng dậy chấp tay tỏ ra hào hiệp: “Nếu “Thiết tỷ
tỷ” đã mở lời, tại hạ cũng chỉ có thể… cung
kính không bằng tuân mệnh nha.”
***
Nhận thấy trò đùa đã đạt được. Cũng nên kết thúc
nha. Thiết lão thầm nghĩ.
Cô cũng chả muốn ghẹo tên “tiểu hầu từ” này làm gì.
Nhưng thực sự không ghẹo thì “ngứa ngáy chân tay” nha.
Nhìn ánh mắt đom đóm của tên “tiểu hầu tử” này từ
lúc cô xuất hiện. Bản thân Thiết lão đã khó kìm nén muốn “ngoái” một chút với
y.
Nhưng vì nể mặt Bạch lão, cô quyết định sẽ “tha” cho
y một lần.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cây muốn lặn mà gió
chẳng ngừng. Long lại muốn đâm đầu vào hang cọp.
Hắn dám gọi mình là biến thái a! Thiết lão thầm tức
giận.
“Tiểu Lan, ngươi đứng ngoài cười trộm đủ chưa? Còn
không mau vào đây!” Bỗng dưng, “Thiết tỷ tỷ” không còn giữ nụ cười mị nhãn nữa
mà thay vào đó là sự nghiêm trang.
Đứng bên ngoài đã từ lâu, Tiểu Lan đã nghe hết những
gì trong phòng hai người nói. Tuy có vài đoạn Thiết lão nói nhỏ, cô không nghe
rõ được. Nhưng sống trong một nhà, ít nhiều cô cũng hiểu tính nết của chủ nhân
mình.
Với thân hình bốc lửa kèm với cách nói chuyện “chết
người” của y. Đám công thợ trong xưởng chả phải đang quần quật sống chết để được
“Thiết tỷ tỷ” chú ý đến sao?
Bản thân cũng phải cố gắng để được như Thiết tỷ tỷ
nha! Tiểu Lan tự nhủ.
Nghe chủ nhân gọi, Tiểu Lan vội đẩy cửa tiến vào, tuy
đã cố gắng nhưng miệng cô vẫn không thể che dấu đi nụ cười.
Nhìn thấy Long, cô lại càng buồn cười hơn. Nếu không
có Thiết lão ở đây, cô nghĩ chắc bản thân phải thất thố rồi!
“Chủ nhân có gì sai bảo?” Tiểu Lan khẽ cúi người.
Nhìn Tiểu Lan cố gắng gượng cười, Thiết lão cũng đã
chán chê làm trò. Cô đứng dậy, phất tay bước ra ngoài, nói: “Tiễn khách!”
P/s: Chap này hơi ít, do tác bận việc chút :v
Nhận xét
Đăng nhận xét