Chuyển đến nội dung chính

Chương 7: Ai là Thiết lão?


Bách Tộc Tu Tiên Chiến
Tác giả: Tuấn Vodka

Phía Nam Thiên Thành.

Nơi đây là một khu chợ xầm uất, tập trung của tất cả các tiểu thương lái và cũng là nơi các sản nghiệp của mọi gia tộc trong Thiên thành kinh doanh tài phú.

Chính vì vậy, lượng người ở nơi đây là cực kỳ đông đúc.

Mặc dù khi Long và Phong rời khỏi Trùng Hà Lâu trời đã bắt đầu vào hoàng hôn, nhưng có vẻ nơi đây chả có cái gì gọi là chuẩn bị đi ngủ. Khu phố tấp nập người qua kẻ lại minh chứng rõ ràng cho sự phồn hoa, giàu có của Thiên thành.

Hai bên đường, nhà ngói lợp cao, tầng lâu san sát, đèn lồng dăng kín khắp phố to ngõ nhỏ thực sự làm người ta phải rung động.

Từng dòng người xô bồ tấp nập, những “phú gia” ăn mặc nhung lụa đi kiểm tra việc buôn bán đông như trẩy hội. Đám thương nhân thì khỏi bàn, nhìn đâu đâu cũng có.

Tiếng nhốn nhao mua bán, tiếng cãi vã chửi bới bình thường luôn vang vọng náo động cả thành trì.

Là nơi tập trung của các ngành kinh thương, và với bản tính tranh đua làm giàu của đám thương gia mà thành ra, nơi này có vẻ khá hỗn loạn.

Việc duy trì trật tự trong khu phố thật sự là nỗi nhức nhối của đám quan lại mà đặc biệt là đám binh sĩ Hộ vệ Thiên thành.

Nhìn từng đội từng đội Hộ vệ đi đi lại lại. Lâu lâu lại thấy đám Hộ vệ đứng ra giải tán đám đông cãi vả. Tất cả tạo nên sự rực rỡ đáng có của một thành thị phát triển.

“Chả bù cho khu Tây thành.” Long thở dài.

Nhìn sự sống động, phồn hoa của thành Nam so sánh với cái sập sệ, mục nát đầy tang thương của khu phố Tây quả thật là khập khiểng đến cực điểm.

Chưa kể, nhìn từng khuôn mặt vui vẻ vì buôn bán có lời, giận dữ vì gặp phải đám gian thương lại đi so với từng đôi mắt trĩu nặng, vô hồn vì đói thì quả thật mới hiểu được cái câu “Phi thương bất phú – Vi phú bất nhân” mà.

“Đi qua con phố này chính là Tiệm rèn của Thiết lão” Phong chỉ đường.

Bước thêm vài bước, nhận thấy có gì đó sai sai, Long quay lại thì nhận ra Phong… đã biến mất từ lâu.

Long bối rối: “Dù phố đông người nhưng không phải là lạc nhau rồi chứ?”

Quay lại đoạn đường cũ tìm kiếm xung quanh, Long chợt nhận ra Phong đang nấp bên một con hẻm nhỏ, mặt xám xịt tay không ngừng quắt Long tiến lại.

Bước lại gần Phong, Long hỏi: “Huynh sao vậy?”

“Ta quên mất bản thân phải có chút chuyện cần phải làm ngay. Huynh cứ đi theo con đường này là sẽ thấy tiệm rèn của Thiêt lão”
Ngập ngừng đôi chút Phong lại nói: “Ừ thì… Nếu huynh không phiền thì tôi đi trước đây! Lần sau có duyên tái ngộ!”

Long chưa kịp nói gì, cậu đã nhanh chân “chuồn” mất.

Nhìn bóng lưng rón rén của Phong dần lẫn mất trong đám người. Long cười khổ không thôi: “Không phải là thiếu nợ nên sợ người phiến phức chứ?”

Đi theo dòng người tầm vài chục bước, tiếng leng keng của sắt thiết đập vào nhau đã vang vọng cả một khu phố chứng minh cho tiệm rèn của Thiết lão đã không xa.

Long nhanh chóng chen chúc qua đám người hướng theo nơi phát ra âm thanh.

Tiệm rèn của Thiết lão nằm ngay trên trục đường chính xầm uất, nhìn đám người chen chúc xem hàng, thỉnh thoảng lại có vài vị cao thủ “múa kiếm, quơ thương” lại khiến cho tiệm rèn càng có phần sinh động.

Nói là tiệm rèn, nhưng lò rèn của Thiết lão được thiết kế phía sau hậu viên, phía trước là gian bán hàng. Cũng chả lạ gì, chả lẽ để một đám mãng phu lưng trần tay cầm búa tạ thay phiên gõ loạn trên đường phố sao? Như vậy cũng quá mất mỹ quan rồi.

Bước lại gần một người trông giống ông chủ đang đứng quầy, Long hỏi: “Xin hỏi ông chủ, đây có phải là tiệm rèn của Thiết lão phải không?”

Vị lão bản nhìn trang phục của Long liền nhìn ra cậu là một vị thiếu gia có tiền, hắn liền niềm nở chào hàng: “Không dám! Tiểu nhân chỉ là người quản lý gian hàng mà thôi. Thiết lão mới chính là ông chủ của tiệm rèn. Thiếu gia muốn mua gì? Ở đây cái gì cũng có, Thập bát ban binh khí không thiếu một món hàng nào. Gian hàng ngoài này là các loại nông cụ và vũ khí hạng Nhân. Nếu thiếu gia muốn xem vũ khí hạng Tiên trở lên thì tiểu nhân cho người đưa thiếu gia vào gian trong. Bảo đảm thiếu gia sẽ hài lòng!”

“Tiểu Lan! Mau đưa vị thiếu gia vào gian trong xem hàng!” Vị quản lý không để cho Long đáp lời, liền gọi một cô gái trẻ đến mời Long vào gian sau.

Cũng phải thôi, nhìn Long là “một thiếu nhị đại”, chả lẽ y đến đây mua nông cụ hay vũ khí của đám võ phu hạ đẳng sao? Với trang phục và khí phách trên người y, ít nhất cũng là một công tử của gia tộc nào đó, để ý kỹ mới thấy, y chưa có vũ khí cầm tay.

Chắc chắn vị thiếu gia này mới ra đời, cần tìm vũ khí thuận tay, ngu sao mà không “làm thịt” y một phen chứ! Vị quản gia cười thầm.

Tự dưng được đón tiếp nồng hậu, Long cũng thoải mái hẳn. Nhìn ánh mắt trầm trồ của đám “võ phu” là biết ngay đẳng cấp là ở chổ nào.

Cậu “thuận theo tự nhiên”, chấp tay chào vị quản lý rồi theo chân cô gái xinh đẹp tên Tiểu Lan đi đến gian sau.

Nhìn thấy đã ra khỏi tầm mắt mọi người, Long hỏi: “Tiểu Lan cô nương, ta đến đây không phải để mua bán mà là đến tìm Thiết lão, không biết cô có thể dẫn đường cho ta không?”

“Công tử muốn tìm Thiết lão? Không biết danh xưng của công tử như thế nào để muội báo lại?” Tiểu Lan rành mạch đáp lời.

Cô tuy trạc tuổi với “vị thiếu gia” Long nhưng kinh nghiệm 1 năm tích lũy trong công việc mua bán với các thiếu gia đã cho cô biết, ngoài dung mạo xinh đẹp ra thì còn phải có nụ cười tươi tắn, sự tiếp đãi nhiệt tình và đặc biệt là ăn nói lễ phép thì mới có thể cho các vị đại gia chịu móc hầu bao ra được.

“Ta tên Long, Nguyễn Văn Long, là Tiên nhân từ Đại địa mới đến Nhân giới ngày hôm nay, theo sự chỉ điểm của Bạch lão, ta muốn đến cầu kiến Thiết lão. Mong cô nói lại với Thiết lão như vậy.” Long nho nhã đáp.

Tiên nhân mới đến Nhân giới sao? Tiểu Lan nghĩ thầm.

Cô không lạ nếu nghe về chuyện của các Tiên nhân, thậm chí, cô cũng từng tiếp xúc với khá nhiều Tiên nhân đến đây để sửa chữa hoặc mua bán trang bị. Đối với cô, Tiên nhân ngoài việc bản thân có tu vi bất phàm ra thì cũng chả khác người bình thường bao nhiêu.

Nhưng điều đặc biệt là vị Tiên nhân này thay vì muốn mua vũ khí mà lại muốn gặp Thiết lão, chả lẽ, vị Bạch lão tiên kia là người quen với Thiết lão sao?

Mà thôi, bản thân chỉ là người phàm quan tâm gì tới chuyện của giới Tiên gia chứ! Cô nghĩ thầm.

Suy nghĩ chốc lát, nhận ra bản thân không thể xem nhẹ chuyện này, Tiểu Lan nhanh chóng mời Long đến một gian phòng khách uống trà, còn cô bước nhanh về phía hậu viên trình báo.

Long ngồi trên ghế, môi chạm nhẹ chung trà thưởng thức, hít hà hương thơm tỏa ra từ nén trầm hưởng trong lư đồng. Cậu nhìn ngắm xung quanh đắc chí.

Gian phòng này, nói lớn không lớn, nói nhỏ chẳng nhỏ.

Dành cho việc tiếp đón các khách hàng thượng lưu đến xem vũ khí nên căn phòng được trang trí tinh mỹ, nhẹ nhàng nhưng đầy quý phái, lại không mất đi sự rắn rỏi của người buôn bán vũ khí thượng lưu.

Nhìn trên tường, những bức họa đồ đầy tinh tế, xen kẻ là một vài món vũ khí mà nhìn kĩ mới thấy đều là hàng tinh phẩm. Cùng với nội thất đắt tiền, tất cả tạo nên khí chất bất phàm chỉ dành cho những người bất phàm được hưởng dụng.

Chờ đợi được khoảng nửa nén nhang, Thiết lão cuối cùng cũng xuất hiện.

Cạch! Cánh cửa phòng được Tiểu Lan mở rộng ra, cô nhanh chóng nép sang một bên nhường đường một cô gái khác thong thả bước vào.

“Vị tỷ tỷ này là?” Long chảy máu mũi.

Chả lẽ là con gái của Thiết lão đến đón tiếp mình sao? Như này cũng… quá động lòng người rồi! Long cười trộm.

Vị tỷ tỷ nhoẽn miệng cười: “Ta chính là Thiết lão, ngươi có ý kiến gì sao?”

Long há hốc mồm.

Mắt chữ A miệng chữ O, làm gì còn ý kiến ý cò gì nữa chứ!

Trong tưởng tượng của Long, Thiết lão là một người đàn ông trung niên lực lưỡng, mắt to râu rậm, ai dè, người mà mọi người cứ nghe là “Thiết lão” lại hóa ra là một vị tỷ tỷ dung mạo tuyệt trần. Cặp vưu vật “chướng mắt” cùng y phục đỏ thẩm lại tạo ra sự cởi mở và một phần nào đó là sự… “phóng khoáng” hết mức.


(Thiết lão - Minh họa)
(Nguồn: Internet)

“Quả thật là biến thái a!” Long nói nhỏ.

Vừa ngồi xuống ghế, với thính lực vượt trội hơn người bình thường, mà cũng chả cần phải là Tiên nhân thì ai cũng có thừa sức nghe được từ “biến thái” vô tình thốt ra từ miệng Long, nàng khẽ cau mày.

Tiểu Lan cũng nghe được câu kia, ngay lập tức mắng: “Có ngươi mới biến thái! Nước dãi đã chảy xuống tới đầu gối rồi kìa!”

Nhận ra bản thân thất thố, Long vội đứng dậy, cúi đầu tạ lỗi.

Dù gì bản thân cũng sai, chưa kể biết đâu sau này lại theo “vi sư” hành nghề. Ấn tượng ban đầu không thể lơ là nha, hề hề. Long nghĩ thầm.

Nhận xét