Bách Tộc Tu Tiên Chiến
Tác giả: Tuấn Vodka
Bóng kiếm lóe lên.
Mũi kiếm lướt nhanh như sao xoẹt chém ngang hướng thẳng
đến vị trí cổ của Lam nhi.
Với đường kiếm này, chỉ cần Lam Nhi không tránh né kịp
thì với việc sắc bén của thanh Lôi Vũ kiếm
trong tay Hồ Nghi cũng dễ dàng chém ngang cổ của cô mà không dính một giọt máu.
Còn chống đỡ ư! Đừng nực cười như thế!
Lôi
Vũ kiếm chính là một trong 32 thanh bảo kiếm hạng Thánh tồn
tại trong Thiên thành. Những vũ khí bình thường muốn ngăn cản nó chính là chưa
biết chữ Chết viết như thế nào.
(Lôi Vũ Kiếm - Minh họa)
(Nguồn: Internet)
Với một người luyện võ từ lúc thuở bé, tuy tính cách
không ra gì nhưng Hồ Nghi cũng tự hào bản thân được huấn luyện cực kỳ khắt khe
từ các cao thủ trong phủ thành chủ.
Ít nhất thì hắn cũng được coi là một trong những người
trẻ tài giỏi của Thiên thành và một trong số ít các cao thủ mới nổi trong Thập Đại Thiếu. Dù chỉ xếp hạng thứ 10
nhưng cũng dư sức giết chết một bình hoa di động.
“Ngươi chết đi cho ta!” Hồ Nghi cười lạnh.
Tuy bản thân Lam Nhi đã muốn rời đi nhưng không có
nghĩa là cô không cảnh giác một Hồ Nghi – Đại
ác thiếu đang lăm le thanh Lôi Vũ kiếm
trong tay.
Công nhận là võ công của Lam Nhi thực sự không bằng
Hồ Nghi nhưng ít nhiều cô cũng có chút da lông.
Việc cảm nhận được sát khí hừng hực phà thẳng vào
gáy khiến cô rùng mình. Tất cả các giác quan của cô như co lại, tay chân cô
căng cứng sẵn sàng cho hành động tiếp theo.
Thực sự là quá nhanh! Quá tàn độc rồi! Lam Nhi sững
sờ.
Cô không thể tưởng tượng được lý do gì sao mới ban
nãy thôi, Hồ Nghi chỉ là đánh “nghịch” với cô vài chiêu, nhưng bây giờ hắn ta lại
ngay lập tức thay đổi chủ ý, hắn tung ra sát chiêu với cô, hắn thực sự muốn giết
cô a.
Đã không còn kịp để hối hận!
Bản thân cô không hề tự tin vào chút võ công tầm thường
của mình, lại không nghi ngờ gì về độ sắc bén của một trong 32 thanh bảo kiếm hạng
thánh.
Lúc nãy, khi giao đấu mấy chiêu với Hồ Nghi, Lam Nhi
đã nhận ra bản thân không đủ thực lực vừa về sức mạnh cá nhân, lẫn vũ khí trang
bị. Nhìn những vết nứt gãy ẩn hiện trong thanh kiếm trong tay cô là biết.
Né? Không kịp!
Đỡ? Chẳng khác gì chết!
Đứng chịu chêt? Không cam lòng a! Lam Nhi hét lên
trong tiềm thức.
Nói thì chậm, thực tế thì nhanh.
Để một chiêu kết liễu mối nguy hiểm từ Lam Nhi, Hồ
Nghi đã dùng đến bản lãnh thực sự của mình.
Lưỡi kiếm lướt nhanh chỉ còn lại tàn ảnh.
Tưởng chừng như mọi chuyện đã kết thúc.
Nhưng…
Bịch! Lưỡi kiếm bị dừng lại ngay sát gáy của Lam Nhi.
Vài sợi tóc của cô bị hàn khí của thanh kiếm sắc bén
như dao cạo cắt lìa bay lã tả xuống đất chứng minh cho sự nguy hiểm thật sự của
chiêu thức.
Hồ Nghi sững sờ: “Ngươi? Sao lại là ngươi?”
Nhưng chưa kịp để hắn hoàn hồn, bàn tay đang nắm chặt
lấy cổ tay phải cầm kiếm của y như một con rắn khẽ uốn éo đoạt thanh Lôi Vũ kiếm ra khỏi tay của hắn.
Và thoáng một cái, một chưởng pháp không nặng không
nhẹ thổ lên vai phải của Hồ Nghi khiến hắn ta lui lại mấy bước.
Cứ tưởng như vậy là xong, nhưng xúi quẩy thay, trong
lúc lùi lại bởi dư chấn, Hồ Nghi lại vấp phải một cục đá khiến hắn ta ngã chỏng
vó ra đất.
Vừa tức vừa giận, Hồ Nghi quát lớn: “Ngươi! Tên khốn
kiếp nhà ngươi dám ngăn cản ta sao?”
Người chặng lại sát chiêu gằng giọng: “Hồ Nghi, ta
chỉ là không muốn để ngươi gây tai họa trong địa phận quản lý của Hỏa Phụng
quân đoàn mà thôi. Ngươi khôn hồn thì mau rút tay lại đi.”
Vừa nói, hắn ta vừa cầm thanh Lôi Vũ kiếm ném lại vào trong tay của Hồ Nghi, mặc kệ y gượng gạo đứng
dậy.
Long quay đầu nhìn sang.
Tuy chưa biết chuyện gì xảy ra nhưng cậu cũng nhìn
thấy những gì nên nhìn, việc bỗng nhiên xuất hiện một thanh niên lấy tay chặn
kiếm, lại dễ dàng đả thương Hồ Nghi chắc chắn không phải dạng tép riu nha.
Một Hồ Nghi vốn đã khó đối phó, nhưng lại gặp một
cao thủ còn khó đối phó hơn y cả chục lần.
May thay có vẻ hắn ta không phải là người mang ác ý.
Long nghĩ thầm.
Nhìn sang lại bên cạnh, Lam Nhi đang sửng sờ nhìn vị
thiếu hiệp này. Ánh mắt lấp lánh.
“Soái quá sao?” Long cười hẩy.
Nhưng khi nhìn thấy những sợi tóc rơi lả tả, lại thấy
một tia máu xuất hiện trên cổ của Lam Nhi, Long mới lạnh người. Hắn đã thực sự
hiểu được sự nguy hiểm mà Hồ Nghi tạo ra.
Một luồng hỏa khí bốc lên đến tận óc cậu.
“Ngươi dám ra sát chiêu! Thằng khốn! Ta liều mạng với
ngươi!...bla…bla…! Long hét ầm lên.
Long tiến lên chỉ thẳng mặt chào hỏi cả nhà tên khốn
kiếp Hồ Nghi.
Nhận thấy nét mặt lúc đen lúc đỏ của Hồ Nghi, vị thiếu
hiệp nhanh tay chặng lại khí thế của Long kéo ra sau.
Hồ Nghi giận dữ đứng lên, ánh mắt tàn độc nói: “Trần
Hà Phong! Ngươi nhớ lấy! Hôm nay bản công tử này đánh không lại ngươi, thù này
ta nhận!
Còn ngươi! Tên kia! Ngươi tên gì mau xưng hô ra, có
gan thì đấu tay đôi với ta, ta chấp ngươi một chiêu!”
Long cũng không chịu thua, hét lớn: “Lão gia họ Nguyễn,
tên Long, lót chữ Văn, Nguyễn Văn Long là tên của lão gia ta! Thích đánh thì
lên a, ta mà sợ tên cẩu huyết nhà ngươi sao!”
“Ngươi!” Hồ Nghi tức tối tiến lên.
Long cũng không hề tỏ ra yếu thế.
Nhưng vị thiếu hiệp lại ngăn cản một lần nữa. Hắn
nói nhỏ với Long: “Ngươi không phải là đối thủ của hắn!”
Xong hắn quay đầu chỉ thẳng vào Hồ Nghi quát: “Nếu
ngươi muốn đấu! Được! Ta đấu với ngươi!
Chỉ cần ngươi đỡ được một chiêu của ta thì coi như
ngươi tài giỏi!”
Máu điên cũng phải lựa kẻ nhiều tiền mà hiến chứ!
Long nghĩ thầm.
Bản thân cậu tuy rất tức giận nhưng không phải là kẻ
hồ đồ.
Đánh không lại còn không biết kêu người sao? Trước mặt
lại có vị cao thủ đứng trước bảo kê, chả nhẽ sợ tên khốn Hồ Nghi đánh chết mình
à?
Nhưng đây cũng là suy nghĩ trong lòng. Nhận được vị
thiếu hiệp ra mặt, Long cũng chả ngại bày tỏ “bản lĩnh” đàn ông.
Nhận thấy bản thân bị thua thiệt, Hồ Nghi tức tối nói:
“Coi như các ngươi may mắn lần này, bản công tử không chấp!
Nếu để lần sau ta bắt gặp các ngươi thì trời xuống cứu
các ngươi cũng không nỗi.”
Nói xong hắn hừ lành bỏ đi.
Nhìn thấy Hồ Nghi đã đi xa, vị thiếu hiệp mới quay lại
chào hỏi: “Tại hạ là Trần Hà Phong. Không biết mấy vị có bị thương ở đâu không?”
Long vui vẻ đáp lơi: “Tôi là Nguyễn Văn Long. Rất
vui được làm quen!”
Nhưng khi Long quay sang nhìn thấy Lam Nhi như người
mất hồn, cô vẫn đang chao đảo ngắm nhìn Phong thì trong tim cậu như có muôn
ngàn mảnh vỡ cắm thẳng vào lồng ngực, hắn cười thảm, giới thiệu: “Còn đây là
Lam Nhi!”
Nhưng khi Long định giới thiệu Tiểu Ngư thì đã nhận
ra cô bé đã khóc thành tiếng.
Chợt nhận ra nhiệm vụ chưa hoàn thành, Long vội chào
hỏi vài tiếng với Phong rồi “đánh thức” Lam Nhi quay lại nhiệm vụ chính của hai
người.
Nhận thấy hai vị đối diện không tệ, bản thân lại
không có chuyện gì gấp cần xử lý, Phong cũng tham gia tìm kiếm chung với hai
người.
Bốn người chia nhau ra tìm cô gái trẻ, mãi một lúc,
cả bọn bị tiếng khóc lóc kêu cứu của Tiểu Ngư, khi chạy lại thì mới phát hiện,
chị của Tiểu Ngư đang bị dấu trong một đám bụi, cô sớm đã bất tỉnh từ lúc nào.
Lam Nhi dù gì cũng là con của một Y sư, sơ cứu căn bản
vẫn phải biết. Cô nhanh chóng kiểm tra thương tích trên người cô gái trẻ.
Được một lúc, cô ra kết luận: “Ngoài những vết trầy
xướt trên da thì không có vết thương đáng ngại. Nhưng để an toàn vẫn là nên đưa
về để phụ thân kiểm tra tỉ mỉ”.
Long không ngại xung phong đứng ra cõng cô gái trẻ,
cả nhóm vội đưa cô gái về tiệm y dược của Hồng Y lão.
Trên đường đi, vừa nhìn sự “thẹn thùng” của Lam Nhi,
vừa nhìn Phong soái thì bản thân Long cũng nguội lạnh hẳn.
Trần Hà Phong là một vị công tử đạo mạo, tính cách
trượng nghĩa, gương mặt lạnh lùng đầy nam tính, chưa kể lại có một thân võ công
thượng thừa.
(Trần Hà Phong - Minh họa)
(Nguồn: Internet)
Long thở dài ngao ngán: “Bản thân cũng không thua
kém y quá nhiều nha…”
Nhận xét
Đăng nhận xét