Bách Tộc Tu Tiên Chiến
Tác giả: Tuấn Vodka
Sau khi đưa cô gái về
tiệm y dược của Hồng Y lão. Long cũng không chần chờ theo Phong rời khỏi thành
Tây về trung tâm Thiên thành.
Mặc dù bản thân thấy hơi
tiếc khi phải chia tay với Lam Nhi, nhưng nhìn ánh mắt trìu mến không muốn rời
của cô với Phong, cậu cũng muốn ứa nước mắt a.
Đi cùng với “cao thủ”,
Long cũng đỡ phải lo sợ ít nhiều. Thực sự là ra vào khu thành Tây với trang phục
“bắt mắt” quả thật là rất nguy hiểm.
Trên đường đi, Long
cũng hiểu ít nhiều về vị cao thủ Trần Hà Phong này.
Trần Hà Phong là con
trai của Trần Cao - một Tiên nhân được gửi xuống Nhân giới như cậu.
Ngoài ra, Phong cũng là
một trong Thập Đại Thiếu, dù Long
không hỏi được xếp hạng của y nhưng chắc chắn là hơn tên Hồ Nghi là cái chắc.
Thông qua nói chuyện,
Long biết Phong cũng chạc tuổi hắn, vì vậy, cậu cũng có cái nhìn đầu tiên về Phong
như là một người dễ gần, thích kết giao bạn hữu, đặc biệt là những người có
tính cách trượng nghĩa. Và chả lạ gì việc Phong quyết định kết bạn cùng Long –
một vị Tiên nhân có đầy đủ nhân, nghĩa, trí, tín.
Hay ít nhất là Phong
nghĩ vậy…
“Phía trước là khách điếm
nơi tôi đang ở, thôi chúng ta chia tay tại đây nha!” Long chấp tay chào.
Phong cũng không phải hạn
người vũ phu, cậu nhanh chóng đứng lại chấp tay trả lễ: “Nếu đã có duyên gặp mặt,
sao chúng ta không uống tí trà hàn huyên tâm sự chứ? Hình như huynh cũng không
có việc gì bận mà, phải không?”
Uống trà? Thật sự là uống
trà chứ? Nhìn trong túi chỉ có vẻn vẹn 5 Hồn
thạch, tuy Bạch lão nói là đủ dùng trong 2 ngày nhưng mà… càng dùng càng ít
nha.
Long cười khổ, vội từ
chối: “Thực sự thì cũng không có việc gì gấp nhưng tôi cũng còn ít công chuyện
cần đến vài nơi cho kịp trước khi trời tối!”
Nếu nói thẳng rằng bản lão
gia hết tiền đãi khách thì mất mặt quá đáng rồi. Nhưng nói dối thì lại sợ càng
dối càng lộ, thôi thì từ chối khéo vậy.
Chắc hắn ta phải hiểu
chứ! Long nghĩ thầm.
“Tôi hiện tại cũng
không có việc gì làm, gặp huynh là người nghĩa khí, tôi rất thích. Ngoài ra,
huynh là người Tiên nhân mới đến Thiên thành, với tư cách là người bản sứ,
trách nhiệm giúp huynh là phải có… Hay là để tôi giúp huynh, tuy không giúp được
nhiều nhưng tôi cũng có vài mối quan hệ trong thành, chắc cũng giúp ích được phần
nào cho huynh”. Long cười hiền lành.
!@#$%^ Sao tên này nhìn
mặt sáng sủa, thông minh, đã soái còn phong nhã,… cái gì cũng biết chỉ không biết
điều là sao nhỉ, mình đã từ chối rồi mà. Long chửi thầm.
Nhưng chửi thì chỉ dám
chửi trong bụng chứ sắc mặt của Long lúc này vẫn không hề thay đổi, vẫn là nụ
cười chân thành, hắn nói: “Tôi chỉ ngại huynh còn công việc bên người, sợ gây rắc
rối cho huynh thôi!”
“Không ngại! Không ngại!”
Phong cười đáp.
Vào thế bí, Long đành mời
Phong vào khách điếm dùng trà. Tuy gọi là dùng trà nhưng khi ngồi vào bàn, Long
mới toát hết mồ hôi mẹ trộn mồ hôi con.
“Xin chào hai vị công tử,
hai vị công tử cần dùng gì?” Tiểu nhị cười lấy lòng.
Vì là người mới đến,
cơm trưa lại được tiểu nhị tự mình đem lên, Long còn chưa kịp biết thực đơn và
giá tiền của khách điếm này như nào.
Đang định hỏi tiểu nhị
thì Phong cướp lời: “Tiểu nhị, Trùng Hà Lâu của các ngươi nổi tiếng có Mạc Hà Tửu,
Vịt Thiên Ô, Canh gà Hà Phủ phải không? Cho những món đó lên đi!”
!@#$%^ Long rủa thầm lần
hai.
Tên khốn này thật là…
Nhìn lão gia ăn mặt có tiền nhưng không phải thực sự là người có tiền nha.
Ngươi kêu uống trà mà đi gọi rượu, gọi gà, gọi vịt,… mà toàn là món nổi tiếng của
người ta.
Tiền? Tiền đâu ta mời
ngươi chứ! Long nghĩ thầm
Đưa tay thò vào trong
túi áo xoa xoa 5 Hồn thạch mà nước mắt
lưng tròng, Long tự hỏi không biết Trùng Hà Lâu có tuyển người rửa bát trả nợ không
nhỉ?
“Nghe nói người Tiên
nhân khi đến Thiên thành đều bị phong ấn đi ký ức, không biết có phải không vậy
huynh?” Phong tò mò.
“Phải!” Long hờ hửng.
“Huynh thật sự không nhớ
gì về quá khứ hết sao?” Phong tò mò tập 2.
“Ừm!” Long hờ hửng x2.
… bla…bla…
Oh… Phong gật đầu tỏ ra
đã hiểu.
Nhìn các món ăn được
đưa lên, dù nhìn rất ngon nhưng trong mắt của Long thì chỉ hiện diện cảnh tượng
bản thân phải đi rứa bát thuê trả nợ khiến cậu ngao ngán.
Nhưng tiền đằng nào
cũng mất, ngại là hại bao tử. Long cũng chả còn giữ nỗi mặt mũi nữa, cậu ăn lấy
ăn để mặc kệ Phong nói nhiều.
Phong và Long cứ vậy, vừa
ăn vừa uống vừa nói chuyện, hay nói đúng hơn là một bên nói một bên gật đầu, một
bên uống một bên ăn.
Qua mấy tuần rượu, thức
ăn cũng đã hết, Long bắt đầu nghỉ ngơi xả hơi.
Đến bây giờ, cậu mới
chính thức hiểu về con người Phong.
Một kẻ chỉ có vẻ bề
ngoài là thư sinh tao nhã, cái mặt thông minh sáng sủa nhưng đó chỉ là cái màn
che dấu sự ngốc nghếch, nhiều chuyện và dỡ hơi.
Kêu đồ ăn thức uống ra
mà lại không động đũa, cả buổi chỉ hỏi mấy câu thừa thải như: “Đại Địa không biết
hình dáng như nào? Có lớn hơn Nhân giới không? Mãnh thú ở đó có mạnh mẽ không?
Tiên nhân tu luyện như thế nào? Suy nghĩ của huynh về cái này… Suy nghĩ của
huynh về cái kia là như nào?....”
Trời đất! Tôi mới đến
Thiên thành chưa đầy một ngày nha. Bản thân lại bị khóa ký ức làm sao biết gì để
mà trả lời chứ!
Tại hạ quả thật tâm phục,
khẩu phục a! Long cúi đầu nhận thua.
“Nếu huynh đã dùng xong
bửa thì… Tiểu nhị! Bửa cơm này hết bao nhiêu?” Phong gọi.
Tiểu nhị vội chạy lại
nói: “Thưa công tử, tất cả hết 40 Hồn thạch
ạ!”
Xoẹt! Một thanh kiếm
đâm thẳng vào tim của Long khiến cậu chết đứng!
Thiếu 35 Hồn thạch luôn nha! Chả lẽ bây giờ phải nói:
“Phong, cậu tính tiền giúp tôi được không? Tôi thực sự không đủ Hồn thạch…” Long thảm hại nghĩ.
“Đây! Khỏi cần thối!”
Phong hào sảng đưa một viên tinh thể cho tiểu nhị.
Tiểu nhị cầm vào tay
viên tinh thể liền rối rít cảm ơn lui ra ngoài.
Nhìn bóng lưng tiểu nhị
khuất sau các vị khách khác, Long nhìn sang Phong ngạc nhiên: “Chuyện này là…?”
Phong cười cười nói: “À,
có gì đâu chỉ là 1 viên Linh thạch
thôi mà!”
“Nhưng mà tôi mời…”
Long ấp úng.
Haha… Phong cười nói: “Tôi
gọi món mà, vả lại, huynh mới đến Thiên thành, huynh là khách. Tôi lại là người
sinh ra ở đây, tôi là chủ, làm sao để khách mời chủ được chứ!”
Khi nghe đến đây, tâm hồn
của Long như vỡ vụn.
Thành ra mình đã lấy
lòng tiểu nhân đi so với quân tử rồi! Long nghĩ thầm.
Dù bản thân Phong thực
sự không quan trọng mấy về 1 Linh thạch
vì thực chất, Linh thạch cậu trả chỉ
là loại phàm phẩm, chỉ đáng 50 Linh thạch,
đối với một phú nhị đại như cậu, thì đáng là bao.
Nhưng không đáng là bao
đối với Phong mà lại là cả gia tài của Long. Nghèo không phải là cái tội mà là
trọng tội nha.
(Nguồn: Internet)
Chả biết nói gì hơn
ngoài lời cảm ơn, Long nói: “Lần sau tôi sẽ mời huynh một bửa, tạ ơn bửa cơm của
huynh nhé!”
“Đừng khách khí! Tôi
coi huynh như bằng hữu của mình mà! À mà huynh còn việc phải đi đâu? Tôi sẽ dắt
huynh đi, chắc huynh cũng chưa thuộc đường phố ở Thiên thành đâu nhỉ?” Phong
hào phóng.
Nếu Phong đã là người hảo
sảng như vậy, Long cũng thật tình coi Phong là huynh đệ, dù gì, Long cũng vừa mới
đến Thiên thành, lạ nước lạ cái, chỉ làm quen được với Bạch lão, Hồng Y lão và
tiếp xúc chút đỉnh với Lam Nhi, thêm Phong là một người bạn vẫn tốt hơn thêm một
kẻ thù như Hồ Nghi mà.
“Bạch lão có cho tôi một
cuốn Cẩm nang Tân thủ, trong đó Bạch
lão khuyên tôi nên gặp một vài người, lúc trưa tôi tìm gặp Hồng Y lão, bây giờ tôi
định sẽ đên gặp Thiết lão, không biết huynh có biết Thiết lão không?” Long thật
tình nói.
Hừm! Phong suy nghĩ đôi
chút rồi chợt nhận ra: “Có, Thiết Lão ở thành Nam? Ông là một Hỏa sư phải
không?”
Long gật đầu.
Nếu Phong đã quen biết
Thiết lão thì Long cũng không ngại nhờ Long dắt mình đi một chuyến. Dù gì Phong
đã chủ động giúp, bản thân từ chối cũng không tiện. Chưa kể, mối quan hệ của Bạch
lão cũng khiến Long nghi ngờ. Biết đâu Thiết lão cũng là một người sống trong
môi trường “kỳ quái” thì sao?
“Tôi thực sự không biết
Bạch lão là ai? Chắc là một vị lão tiên mà bản thân chưa đủ tầm để tiếp xúc. Nhưng…
nếu muốn gặp Thiết lão thì…” Phong ngập ngừng.
Nhìn thấy được có mùi vị
của rắc rối, Long khẽ cau mày, hỏi lại: “Thiết lão này là người như thế nào?”
Nhìn quanh thấy không
có ai chú ý đến mình, Phong cúi sát lại nói nhỏ với Long: “Không biết thật
không nhưng tôi nghe nói ông ta là một người có sở thích… biến thái a!”
Nhận xét
Đăng nhận xét