Chuyển đến nội dung chính

Chương 3: Hồng Y lão


Bách Tộc Tu Tiên Chiến
Tác giả: Tuấn Vodka

Nếu nói đường lộ của khu phố Tây là nơi tập trung sinh sống của nhóm “tinh anh” trong “đám quỷ nghèo” thì hẻm nhỏ của khu phố Tây chính là “khu ổ chuột” đúng nghĩa.

Đi chưa đầy 500 bước chân, nhưng Long đã thấy được không ít bãi rác, chòi xây tạm, thậm chí, cậu cũng mở mang tầm nhìn khi nhìn thấy không ít con hẻm “kỹ viện” tự do chào hàng.

 Nếu so sánh trung tâm Thiên thành và khu phố Tây thì chỉ cần cách nhau một con phố thôi cũng đã thấy khoảng cách giữa trời và đất có bao xa.

“Đi phía sau quan trên quả thật vẫn có tác dụng rất lớn!” Long nghĩ thầm.

Dường như ở thời kỳ nào cũng vậy, sự chênh lệch giữa giàu và nghèo vẫn luôn là khoảng cách không thể san lấp sớm chiều.

Đằng sau của ánh sáng rực rỡ luôn là những góc tối bí ẩn mà khi đi vào tìm hiểu thì mới hiểu rõ nó như là một hố đen vĩnh viễn nuốt trọn mọi thứ.

Nhìn những đôi mắt vô thần, những gương mặt xanh xao, những “cái xác cương thi” chập chững bước đi như cố gắng gượng ép thân thể rằng: Phía trước có thịt tươi!

Long thở dài ngao ngán.

Đến lúc này, cậu chắc chắn một điều là Bạch lão thực sự đã hố cậu một vố cực đau.


Nói là tiệm y dược có thể tạm chấp nhận là đúng nhưng nói cái “trại” cứu tế thì cũng chả ngoa.

Tiệm y dược của Hồng Y lão thực sự là bết bát đến không thể bết bát hơn.

Nằm sâu trong con hẻm chật chội với dòng người bu chặt như nem từ đầu ngõ.

Đám binh lính đi thẳng qua đám đông dưới ánh mắt vô thần của mọi người.

Xương sống của Long truyền nhanh vài cơn rét lạnh bởi những ánh mắt sợ hãi, ganh tị nhưng cũng không thiếu sự thèm thuồng, điên dại lẫn trốn ở trong đó.

“Nếu không đi phía sau đám quan binh, không biết bản thân mình có dám đi sâu vào tìm Hồng Y lão không nữa!” Long toát mồ hôi.

Bước vào “trại cứu tế”, một mùi tanh hôi bốc lên trộn lẫn với mùi thảo dược tạo ra hương vị “đặc biệt” xông thẳng vào óc Long khiến cậu bừng tỉnh.

“Đây là… Đây là…” Long thì thào.

“Đúng! Đây là tiệm y dược của Hồng Y gia gia!” Đội trưởng thì thầm.

Quả thật, nhìn bên ngoài có lẽ chưa biết hết được sự thật, nhưng khi trực tiếp mắt thấy tai nghe thì mới hiểu suy nghĩ về “trại cứu tế” là hoàn toàn chính xác.

Đâu đâu cũng là người nằm la liệt, tiếng trẻ em quấy khóc, tiếng rên rỉ của những người bệnh nhân, tiếng oán thán của những “bà vợ” khóc thương cho số mệnh của cha chúng nhỏ.

Tất cả tạo nên sự hỗn loạn dị thường.

“Đám tiện dân này là hôm qua theo chân quân đoàn Hắc Lân khai khoáng ở phía Bắc nhưng bị Dị tộc tập kích…

Những người ở đây là phần còn sót lại của đám tiện dân. Còn quân đoàn Hắc Lân bên kia hình như thảm trọng hơn nhiều.

Nghe nói vì chặn hậu cho đám tiện dân này trốn thoát mà thiệt hại gần như xóa xổ cả một Đoàn! Là gần 1000 người a!...” Đội trưởng thở dài.

“Ta phỉ nhổ vào!” Một người trung niên hét lên.

“Đám chó đen quân đoàn bỏ chạy đầu tiên nhưng tên đoàn trưởng chết tiệt không biết hằng ngày ăn uống no say bao nhiêu mà nửa đường tuột xích chạy không nổi, phải bắt đám lính quạy lại chặn hậu cứu hắn, không thì…

Huhuhu!” Người trung niên chưa nói xong đã bị tức tối khóc rống lên.

Tình huống cụ thể lúc đó không ai biết được chính xác nhưng thông qua người trung niên này cũng phần nào đó cho mọi người cái nhìn đầu tiên về quá trình diễn ra.

Nhưng chủ yếu thông tin truyền ra là từ bên trên truyền xuống. Dù thông tin báo lại có sai lệch hay thậm chí cho dù biết thực tế thì thế nào? Chả lẽ đám quan lớn lại công khai tung tin rằng quân đoàn Hắc Lân chỉ là một đám phú nhị đại, một đám thùng cơm sao?

Nhìn thấy tình thế không ổn, đội trưởng ngay lập tức dời đi sự chú ý: “Cũng tại bọn Dị tộc quá gian xảo!”

Chưa biết chức vị đội trưởng đội hộ vệ cần kỹ năng chiến đấu như thế nào, nhưng dù gì để leo lên chức vị đội trưởng thì kỹ năng “đưa đẩy” cũng không tệ.

Kỹ năng: Đánh lạc hướng thành công!

***

Dời đi sự chú ý của mọi người. Đội trưởng nhanh chóng dắt Long đi sâu vào tiệm y dược tìm kiếm Hồng Y lão.

May thay, tiệm y dược cũng không lớn nên đội trưởng cũng không mắc quá nhiều thời gian.

“Bái kiến Hồng Y lão!” Đội trưởng chấp tay cúi người chào.

Hồng Y lão lúc này đang tất bật bốc thuốc cứu người, khi nghe đến có người chào mình, tuy bản thân thấy khó chịu nhưng cũng vội nhấc mắt lên nhìn xem người đến là ai.

Dù gì cũng là người có lễ giáo, chưa kể đến đối diện lại là người của thành chủ, lại là chủ quản trật tự tại thành Tây, mặt mũi là không thể không cho.

Hồng Y lão vội bỏ thang thuốc trên tay chấp tay cúi chào: “Khách sáo, khách sáo! Không biết Đội trưởng Hà có việc gì lại ghé thăm tiệm thuốc của lão?”

Được coi trọng, đội trưởng Hà không khỏi nở nụ cười, nói: “Tại hạ không dám! Chỉ là có người muốn tìm gặp Hồng Y lão, tại hạ đi ngang qua nghe vậy, sẵn tiện vô công rỗi nghề nên tiện thể đưa hắn đến đây, tránh rắc rối không cần thiết.”

Hồng Y lão cũng là người đã có tuổi, lại ít nhiều cũng có tiếp xúc qua với quan lại địa phương, học thức cũng coi là uyên bác, chỉ cần nghe qua là đã hiểu thâm ý trong câu nói vội nhìn lại phía sau lưng của đội trưởng Hà.

Lúc này, đứng sau đội trưởng Hà, Long cũng đã đánh giá được sơ bộ được Hồng Y lão.

Hồng Y lão là người có vầng trán cao, râu tóc hoa râm, gương mặt phúc hậu, thân hình mảnh khảnh kèm với bộ đồ y sư đơn giản với vài miếng chắp vá. Tất cả tạo nên một ấn tượng đầu tiên không tồi cho Long.


(Hồng Y lão - Minh họa)
(Nguồn: Internet)

Là một lương y a! Long nghĩ thầm.

Cậu bước ra phía trước, cúi người thật sâu tỏ vẻ cung kính: “Bái kiến Hồng Y lão!”

Dù chê tiệm y dược của Hồng Y lão quả thật quá nát nhưng không thể chê cách làm người của ông.

Nhìn đám dân nghèo bên ngoài cùng sự sự kính trọng của họ dành cho ông, chắc chắn Hồng y lão là “thần phật” trong mắt mọi người, kể cả đối với Long cũng không khác được.

Hồng Y lão nhìn Long hồi lâu nhưng vẫn không nhớ đã từng gặp cậu này, bèn hỏi: “Công tử đây là…?”

“Vãn bối là Nguyễn Văn Long, hôm nay mới đến Thiên thành, được Bạch lão chỉ điểm đến bái kiến Hồng Y lão!” Long lễ phép nói.

Hôm nay mới đến Thiên thành, được Bạch lão chỉ điểm? Chả lẽ là người Tiên gia cử xuống? Hồng Y nghĩ thầm, hỏi dò: “Ngươi là người của Tiên gia?”

“Theo Bạch lão nói thì đúng vậy, vãn bối là người của Tiên gia cử xuống!” Long mỉm cười.

“Bạch Lão thì ta có biết nhưng ngươi thì… Ngươi có chứng minh gì không? Chuyện này không thể nói xằng bậy được đâu!” Hồng Y lão vội hỏi.

Không trách được cho ông, trong thời buổi khó khăn, quỷ thần hỗn tạp, chuyện có người giả mạo làm Tiên nhân để hưởng phúc lợi cũng không phải là ít. Đặc biệt là ở nơi tràn đầy cảnh nghèo túng như ở Tây Thiên thành lại càng không phải nói.

Long không dám chậm trễ, vội lấy Cẩm nang Tân thủ ra trình cho Hồng Y lão.

Nhìn cuốn sổ tay trong tay, Hồng Y lão đã tin được tám phần.

Nếu là một “Tiên nhân” khác dám trình một cuốn sổ nói là của một người hướng dẫn cho rồi tự nhận mình là Tiên nhân trước mặt ông thì ông cũng không ngại một chưởng vỗ bay hắn ta ra ngoài.

Nhưng nếu người hướng dẫn là Bạch lão thì… ông tin.

Không tin thế nào được! Vì Bạch lão chính là sư thúc tổ của ông nha!

Tuy từ bé đến bây giờ, ông chỉ được may mắn diện kiến vị sư thúc tổ này có 1 lần nhưng các mẫu chuyện của vị sư thúc tổ “truyền kỳ” thì ông cũng nghe được ít nhiều.

Không ăn thịt heo cũng biết heo chạy thế nào chứ!

Nhìn kỹ lại Long, tuy chưa biết tâm tính như nào nhưng ít nhiều cái nhìn đầu tiên thì không tệ ha! Cũng có đạo cốt của bậc Tiên nhân! Hồng Y lão thầm nghĩ.

Trả lại cuốn cẩm nang, Hồng Y lão hỏi: “Nếu Bạch lão tổ đưa ngươi cuốn cẩm nang này thì quả thật ngươi chắc là người của Tiên gia. Không biết Bạch lão tổ kêu ngươi tới đây tìm ta có yêu cầu gì không?”

“Chuyện này… Bạch lão chỉ đưa vãn bối cuốn Cẩm nang Tân thủ rồi rời đi, vãn bối chỉ là nghe theo cuốn cầm nang rồi làm theo thôi. Đến đây chỉ là muốn tiếp kiến Hồng Y lão thôi ạ!” Long nói.

Không thể thẳng thừng nói là xin làm học đồ nha. Tuy là kính trọng Hồng Y lão làm người nhưng kính trọng là một chuyện, làm theo lại là chuyện khác. Long thừa nhận bản thân không đủ “lòng tốt” như vị “phật sống” trước mặt này.

Nhìn thấy hai người có vẻ “quen biết” Đội trưởng Hà cũng không ngại chen ngang: “Nếu hai vị đã quen biết, tại hạ cũng ngại ở lại lâu. Tại hạ còn có công vụ quấn quanh, thôi thì tại hạ cáo lui trước!”

Nhận ra còn có người bên cạnh, Hồng Y lão cùng Long nhanh chóng nói vài lời chào hỏi, cảm ơn khách khí rồi tiễn khách ra về.

Hiện tại, Hồng Y lão cũng đang bận bịu cứu người, lúc nãy tốn thời gian tiếp đón quan trên, bây giờ lại phải tiếp đón Tiên nhân chưa kể lại là người quen của sư thúc tổ, nhưng cứu người như cứu hỏa a!

Bị kẹp vào thế giữa, Hồng Y lão cũng bị rơi vào thế bí!

Đúng lúc này, một cô bé hớt ha hớt hải chạy vào, mặt đã tèm nhem nước mắt: “Hồng Y gia gia! Hồng Y gia gia!”

Vội đỡ lấy cô bé, Hồng Y lão hỏi: “Tiểu Ngư, có chuyện gì từ từ nói cho gia gia nghe!”

Là cô bé lúc nãy ở ngoài phố! Long nhận ra.

“Tỷ tỷ! Là Tỷ tỷ của Tiểu Hoa bị người bắt nạt! Gia gia cứu tỷ của Tiểu Ngư đi!” Cô bé sụt sùi khóc.

Hồng Y lão dựng râu mặt nghiêm túc nói: “Được! Để gia gia đi dạy cho bọn chúng một bài học!”

Nhưng đúng lúc này, một học đồ xông vào báo: “Sư phụ, bệnh nhân ho ra máu, sắp không chịu được nữa!”

“Chuyện này…!” Nhìn thấy sự lúng túng của Hồng Y lão, Long thấy sự khó xử của ông khi một bên là cháu gái, một bên là bệnh nhân.

Đang định đứng ra giúp sức, một giọng nói ngọt ngào vang lên: “Phụ thân, để con thay người trừng trị bọn kia cho, cha mau đi cứu bệnh nhân đi!

Nhận xét