Chuyển đến nội dung chính

Chương 4: Hồ Nghi


Bách Tộc Tu Tiên Chiến
Tác giả: Tuấn Vodka

Lam Nhi – con gái của Hồng Y lão. Chính xác là một mỹ nữ đầu tiên mà Long gặp từ lúc đặt chân đến Thiên thành.

Có lẽ là tình yêu sét đánh sao? Long cao hứng nghĩ thầm.

Lam nhi rất xinh đẹp với mái tóc dài bồng bềnh được trang trí bằng 2 con bướm xanh. Búi tóc cao được cột bằng vãi ruy băng đỏ càng tô lên sự thon thả của gương mặt khả ái với đôi mắt to tròn, đen hút hồn mọi ánh mắt nhìn. Cái cổ cao trắng ngần cùng đôi xương quai xanh nhỏ nhắn ẩn hiện trong tà áo xanh dài thướt tha.


(Lam Nhi - Minh họa)
(Nguồn: Internet)

Lúc này, gương mặt của cô đầy vẻ tức giận, bước chân nhanh nhẹn mạnh mẽ nhưng trong mắt Long lúc này, cô chỉ đang cố gắng tỏ ra tức giận đầy vẻ đáng yêu…

Chắc có lẽ do quá “để ý” đến Lam nhi nên hai người đi cùng nhau ra khỏi thành lúc nào không hay.

Chạy theo Lam nhi mãi đến lúc…

“Tỷ em ở trên kia!” Tiểu Ngư thút thít.

Khi chú ý lại, thì Long đã nhận ra bản thân đã đứng dưới chân núi, hai bên đường vốn đã không còn vẻ tấp nập của Thiên thành từ lâu mà thay vào đó là sự vắng vẻ của rừng cây và tiếng hót của chim chóc.

Đi theo Tiểu Ngư lên núi cho đến khi bóng dáng Thiên thành đã khuất sau tán lá cây rậm rạp.

Hỏi dò Tiểu Ngư mới biết. Sau khi gặp gỡ Long, cô bé theo chân chị lên núi hái thuốc cho Hồng Y lão nhưng nửa đường lại gặp phải chó sói, may mắn có một công tử đi ngang qua ra tay cứu giúp mới thoát nạn. 

Nhưng tránh quả dưa lại gặp quả dừa, vị công tử kia không phải là người tốt! 

Hắn sau khi đánh chết được thú dữ lại chuyển qua chèn ép hai người.

Phải nhanh nhẹn lắm, Tiểu Ngư mới chạy về cầu cứu Hồng Y lão, nhưng chị cô bé thì không may mắn như vậy.

Đi sâu vào trong rừng, cuối cùng hai người cũng đến nơi…

***

Đông Hoàng Sơn nằm ở phía Tây của Thiên thành, là nơi nổi tiếng có nguồn thảo dược đa dạng với chất lượng tốt. Nhưng do vì quá gần Đại Hoàng Sơn Mạch nên thường xuyên xuất hiện Mãnh thú đến đây kiếm ăn. May thay sau này, quân đoàn Hỏa Phụng tiến công đẩy lui Mãnh thú ra khỏi Hoàng Sơn chiếm lĩnh nguồn thảo dược cho Thiên thành. Nhưng dĩ nhiên, thỉnh thoảng vẫn có dã thú chạy ra từ Liên Hoàng Sơn Mạch tập kích những người dân thường.

Bên trong bụi rậm, một thanh niên lục tục bước ra, áo quần không chỉnh tề, gương mặt sáng sủa nhưng nụ cười lại toát ra sự đê hèn, tráo trở, đôi mắt thì lươn lẹo…


(Hồ Nghi - Minh họa)
(Nguồn: Internet)

“Nhìn sơ qua thì cũng biết chả phải loại người tử tế gì” Long nhìn một thoáng liền kết luận.

Khi nghe đến đó, dù đang tức giận nhưng Lam Nhi cũng vội nhìn sang hắn ta với ánh mắt nghi ngờ.

Cô thấy người tên Long này cũng chả khác tên Hồ Nghi kia là bao. 

Vừa gặp cô, hắn ta đã nhìn cô chằm chằm cực kỳ vô lễ. Chưa kể, hắn còn nằng nặc xin Hồng Y lão đi theo "bảo tiêu" cho cô. Nhưng bao tiêu đâu không thấy, cả đoạn đường hắn ta chỉ biết nhìn cô khiến cô vừa ngại vừa tức mình.

Nếu không phải là người quen của phụ thân thì nàng sớm đã đá hắn cho khuất tầm mắt rồi!

“Là ngươi, Hồ Nghi? Ngươi ở đây làm gì?” Lam Nhi giận dữ, chỉ thẳng mặt nói.

Chỉnh sửa lại y phục, tên Hồ Nghi mới nhìn hai người, hắn nở nụ cười nhưng tỏa ra cho người khác là sự ma mãnh khó chịu kèm theo chút gì đó sự tức giận điên cuồng: “Thì ra là Lam tiểu thư. Ta đang từ Hỏa Phụng trại quay về Thiên thành a. Cô đang làm gì mà lại xuất hiện ở đây? Ở đây không an toàn đâu nha!”

“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ ở đâu rồi?” Tiểu Ngư gọi lớn.

Nhìn thấy Tiểu Ngư, Hồ Nghi đen mặt lại.

Thì ra con nhỏ này gây ra phiền toái. Biết vậy lúc nãy ta một chưởng vỗ chết con khỉ nhỏ này là xong! Chỉ tại bản thân quá thương người, không thích sát sinh a. 

Ta thật là quá rộng lượng rồi! Hồ Nghi tự luyến.

Gọi lớn nhỏ không nghe thấy chị trả lời, Tiểu Ngư giận dữ chỉ vào mặt của Hồ Nghi hét lớn, nước mắt tuôn trào: “Ngươi! Ngươi làm gì tỷ tỷ của ta rồi! Ngươi dấu tỷ ấy ở đâu!”

Bị người chỉ thẳng mặt, lại là đồ dân nghèo giẻ rách, Hồ Nghi trợn mắt, quát: “Ngươi! Thứ dân đen cũng dám nói chuyện với bản công tử bằng thái độ đó sao? Ngươi nghĩ bản công tử hiền lành à!”

Vừa nói, hắn ta vung tay tấn công Tiểu Ngư nhưng Lam nhi nhanh nhẹn kéo Tiểu Ngư ra sau lưng rồi nhảy tới tiếp chiêu.

Hai bên đánh với nhau vài chiêu thức. Ban đầu, Lam nhi còn cố gắng có thể ngang tay nhưng qua chiêu thứ 5, Hồ Nghi thể hiện ra sức mạnh hơn hẳn Lam Nhi, khiến Lam nhi dần rơi vào thế hạ phong.

Đứng bên cạnh nhìn hai người đối kháng, Long ngơ ngác.

Thực sự là mình chưa biết võ công a! Long cười thảm.

Vừa mới đến Thiên thành lúc sáng, lại bị phong bế kí ức, tu vi lại không nhớ có da lông gì chưa. Làm sao tham gia hỗ trợ mỹ nữ được chứ!

Tu Tiên ở Đại Địa, theo Bạch lão nói thì trẻ em thường sẽ được tu luyện võ công vào lúc 4 tuổi để trao dồi và nâng cao sức mạnh thể chất cho hoạt động tu Tiên sau này. Nhưng để chính thức bắt đầu tu Tiên thì phải được 20 tuổi thì mới được phép tu Tiên.

Khác với võ công, tu tiên là một loạt các cách thức để đưa năng lượng từ bên ngoài vào nuôi dưỡng và tích trữ trong cơ thể thông qua các tế bào. Và bằng những bí kỹ khác nhau mà nguồn năng lượng này sẽ được phóng ra theo các hình dạng và tạo nên các kỹ năng khác nhau…

Việc tu Tiên là đưa năng lượng vào cơ thể, tuy giúp các tế bào mạnh mẽ như sắt thép nhưng nó cũng có tác dụng phụ là khiến các tế bào này không thể phát triển như bình thường được nữa, hay nói đúng hơn là chậm phát triển, sinh sôi và lão hóa.

Và cũng chính vì vậy, nên người tu Tiên thường sống rất thọ và nếu tu luyện tới một mức nhất định thì việc tu Tiên có thể giúp con người trường sinh bất tử.

Và cứ hiểu đơn giản là nếu trẻ em tu Tiên sớm thì chúng cũng sẽ có sức mạnh như một người tu Tiên trưởng thành mà đôi khi còn có lợi thế hơn, vì trẻ em thường có khả năng học tập và thích nghi cao hơn người trưởng thành nhiều.

Việc tiếp xúc sớm thì sẽ có kinh nghiệm hơn trong việc điều tiết năng lượng để xuất chiêu, nhưng đó chỉ là nhất thời. Vì thể chất cơ thể của chúng chưa phát triển hoàn thiện nên cơ bản năng lượng có thể tích trữ trong cơ thể chúng cũng không đủ, tiềm năng sẽ bị hạn chế do tốc độ phát triển và sinh sôi của tế bào khi tu Tiên là rất chậm.

Tệ nhất là khi, nếu tu Tiên quá sớm thì thậm chí, đến độ tuổi 50 thậm chí là 100 tuổi thì chúng vẫn còn mang hình dạng của một đứa trẻ con. Như vậy thì sẽ rất khó khăn nha.

Nếu trước đây, khi còn Cuộc Chiến Thượng Cổ, con người bằng mọi giá phải đạt được sức mạnh nhanh chóng nên việc bất chấp như cho trẻ em tu Tiên sớm cũng thường xảy ra, nhưng sau này khi chiến tranh bắt đầu giảm bớt và tác dụng phụ đã xuất hiện rõ ràng thì việc cho trẻ em tu Tiên quá sớm cũng dần bị cấm rồi nha.

Đánh một lúc lâu, cảm thấy bản thân không thể chống đỡ nỗi nữa, Lam Nhi bay ra ngoài, nói: “Hồ Nghi, ngươi đừng gây ra họa cho thành chủ nữa! Ngươi dấu người ở đâu mau nói đi. Nếu không ta sẽ về nói cho cha ta để cha ta nói lại với Tứ Lão, ngươi cũng biết hậu quả như thế nào rồi đấy!”

“Hừ! Ngươi lại đem Tứ lão ra đây hù dọa bản công tử nữa à? Bản công tử không sợ đâu!” Hồ Nghi cười khinh.

Nói là nói mạnh miệng vậy, chứ với áp lực của 12 bô lão tạo ra cho thành chủ - cha của Hồ Nghi thì cũng không phải là chuyện đùa. Nên nhớ, cha hắn lên chức thành chủ là nhờ sự chấp thuận của 12 bô lão, và chỉ cần họ quyết định thì chức vụ thành chủ này, cha hắn cũng đừng mơ làm được thêm một ngày.

Hồ Nghi nhớ lại chuyện lúc trước.

Hắn là một công tử đào hoa của Thiên thành, hái hoa ghẹo nguyệt đâu đâu cũng có. Dựa vào thân phận là con thành chủ thì cũng không có mấy người dám đứng ra ngăn cản hắn, vì vậy, hắn càng ỷ thế hiếp người.

Có một lần, vô tình nhìn thấy Lam Nhi ngoài phố, hắn đã bị mê đắm sắc đẹp của cô vì vậy, quyết tâm “hái nốt” bông hoa này.

Nhưng không may thay, sự việc bị Hồng Y lão ngăn cản, đánh không lại Hồng Y lão, trong lúc tức giận hắn bị lão đầu đánh trọng thương phải nằm nhà suốt 3 tháng.
Chưa kịp tìm cha đòi lại công đạo thì Tứ lão biết chuyện nên đến “chất vấn” thành chủ một phen, hại hắn bị giam lỏng trong nhà suốt 1 năm trời. Lúc đó hắn mới biết Hồng Y lão là con nuôi của Tứ lão trong 12 Bô lão.

“Được! Nếu ngươi đã nói vậy!” Lam nhi quay đầu kéo Tiểu Ngư tính quay về Thiên thành báo tin.

Nhận thấy “nguy hiểm” đến gần, đầu óc của Hồ Nghi nhanh chóng suy nghĩ.

Sự việc lần này không chỉ đơn giản chỉ là trêu hoa ghẹo nguyệt, chưa kể, việc của Lam nhi còn chưa qua được bao lâu. 

Ta cũng chỉ mới ra khỏi phòng giam chưa đến 1 tháng nha. Bản công tử không muốn lại bị giam lỏng trong phòng thêm bất kỳ giây phút nào nữa!

Không! Bằng mọi giá, ta không thể cho Lam nhi quay về thành báo tin được! Hồ Nghi động sát tâm.

Và nếu đã không làm thì thôi mà đã làm là phải làm cho tuyệt!

Hắn rút thanh kiếm phía sau lưng ra, bóng kiếm lóe lên, ánh mắt lạnh lẽo cùng nụ cười rợn người.

“Nếu đã như vậy, thù mới nợ cũ gộp lại ta sẽ cùng ngươi tính hết luôn một lần!” Hồ Nghi hét lớn.

Nhận xét