Chuyển đến nội dung chính

Chương 9: Bái vi sư


Lang thang trên đường lớn của khu phố Đông Thiên thành.

Long suy nghĩ về quãng thời gian đã trải qua suốt ngày hôm nay.

Hôm nay đã là ngày thứ hai từ khi cậu đến Thiên thành. Long đã cầu kiến gần hết tất cả các vị Tiên nhân mà Bạch lão đã giới thiệu cho cậu.

Long nhớ lại…

“Xin lỗi! Hoa lão đã bế quan từ hai ngày trước rồi! Hiện nay không thể gặp công tử được! Xin công tử lượng thứ!” Vị quản gia của Linh Sư Các cúi đầu xin lỗi!

Linh Sư Các hay có thể biết tới như là trung tâm mua bán Linh thạch của Thiên thành. Hay có thể hiểu đơn giản thì Linh Sư Các chính là Ngân hàng trong Nhân giới.

Nó nằm trên trục đường chính của thành Bắc – nơi các Tiên nhân và con em dòng tộc sinh sống.

Linh thạch là tên gọi chung của ba loại khoáng vật gồm: Hồn Thạch, Linh thạch, Hoàng Thạch, nó được biết đến như là một vật phẩm trao đổi của mọi hoạt động trong Đại Địa lẫn Nhân giới.

Ngoài Hồn Thạch ra thì Linh Thạch và Hoàng Thạch được chia làm ba phẩm khác nhau là Phàm phẩm, Trung phẩm và Thượng phẩm.

Như ngày hôm qua, khi Phong trả tiền ăn uống cho cả hai tại Trùng Mạc Lâu có sử dụng Linh Thạch Phàm cấp, nó có giá trị là một bằng năm mươi Hồn Thạch.

Và theo như những gì Long để ý tới khi nhìn các Linh sư tại Linh Sư Các trao đổi, thì một Linh Thạch Trung phẩm đáng giá năm mươi Linh Thạch Phàm phẩm và một Linh Thạch Thượng phẩm đáng giá năm mươi Linh Thạch Trung phẩm.

Trao đổi là như vậy, nhìn có vẻ rất là tự do nhưng một Luật lệ được Linh Sư Các đưa ra là: Linh thạch chỉ được trao đổi khi giá trị chênh lệch không lớn hơn Linh Thạch Phàm cấp.

Tức là nếu Long có năm mươi Hồn thạch thì cậu có thể đến Linh Sư Các để đổi được một Linh Thạch Phàm cấp, nhưng khi cậu có năm mưới Linh Thạch Phàm cấp và muốn đổi Linh Thạch Trung cấp thì… Linh Sư Các không đổi a.

Tuy lý do không được công bố nhưng nghe các thương gia đồn là: Linh Thạch Trung phẩm trở lên rất khan hiếm, Linh Sư Các chỉ thu vào chứ không bán ra.

Thực ra, chuyện này, Long cũng hiểu ít nhiều.

Trong Cẩm nang Tân thủ, Bạch lão có giải thích sơ qua phòng trường hợp cậu sở hữu Linh Thạch nhưng lại không biết công dụng thực sự của nó.

Linh thạch nói chung, ngoài Hồn Thạch được coi là “vô dụng” ra thì với giới tu Tiên, các loại Linh Thạch từ Phàm cấp đến Thượng cấp đều là “thuốc bổ” trong việc tu luyện.

Nhìn chung, Linh thạch là một dạng khoáng vật được kết tinh năng lượng từ trời đất, nên người tu Tiên có thể sử dụng nó để nhanh chóng hấp thu năng lượng, bổ sung năng lượng cho bản thân, đẩy nhanh quá trình tu Tiên.

Hồn thạch cũng là năng lượng kết tinh nhưng nó chứa quá nhiều tạp chất, Tiên nhân không thể hấp thu trực tiếp, nhưng nếu bồi dưỡng đúng cách thì hoàn toàn có thể biến Hồn Thạch trở thành Linh Thạch Phàm cấp nha.

Đó chính là công việc cơ bản của nghề Linh sư.

***

Khi Long tìm đến Đạo lão, một Pháp gia được Bạch lão giới thiệu trong cẩm nang thì thậm chí y còn bị đuổi đi nữa.

“Chắc là oan gia của Bạch lão đây mà!” Long thờ dài.

Sự việc không chỉ dừng lại ở thế.

Có vè như từ lúc bị “hố” bởi Thiết lão, vận may đã sớm chào tạm biệt Long mà đi xa.

Giấy thông hành của ngươi đâu?” Đội trưởng Hộ vệ Thiên Thành hỏi.

Dĩ nhiên, vị đội trưởng này không phải là Đội trưởng Hà ở khu Tây thành. Thiên thành lớn như vậy, ít nhiều dù không được một ngàn vạn dân thì vài trăm vạn dân cũng phải có. Để quản lý Thiên thành không phải chỉ một đội ngũ vài trăm người là có thể giữ gìn trị an.

Giấy thông hành?” Long nghi ngờ.

Từ khi nào ra khỏi thành cũng cần phải có giấy thông hành chứ? Long tò mò.

Đây quả thật là lỗi của Bạch lão!

Ông là Tiên nhân, đi mây về gió đâu cần sự quản lý của đám binh sĩ phàm nhân này cơ chứ. Nhưng Long thì khác nha!

“Quan gia! Tôi muốn ra ngoài thành để tìm gặp Mã Phong - chủ của Hỗn Thiên Trại, nhưng bản thân là người mới tới, không kịp xin Giấy thông hành… Không biết…” Long cười ấp úng.

Vị quan gia nhướng mày: “Không có giấy thông hành thì… phiền ngươi tránh ra khỏi hàng, đừng cản trở người khác!”

“Ra đi!”

“Không có giấy thông hành cũng bày đặt muốn đi săn!”

“Chắc lại là con em thế gia nào muốn chứng minh thực lực bản thân mà gia tộc không cho phép đây mà! Chuyện này còn lạ gì chứ!”

“Tu luyện chưa tới nơi tới chốn đã muốn xông pha trận mạc? Sợ sống quá lâu rồi?”

Đám Tiên nhân và thợ săn chỉ trỏ.

Lủi thủi bước ra khỏi hàng ngũ, Long ngán ngẫm.

Thiên thành không thiếu công việc cho Long lựa chọn, làm ngoại môn đệ tử hay làm môn khách cho các gia tộc cũng là một chủ ý không tồi.

Nhiều Tiên nhân từ Đại Địa khi xuống Nhân giới cũng đã từng làm công việc này để sinh tồn. Vì thực tế, bọn họ không có căn cơ, không chốn dung thân lại không am hiểu địa phương. Chân ướt chân ráo muốn sinh tồn ở Thiên thành thực sự là rất khó.

Chưa kể, việc gặp Bạch lão làm người hướng dẫn có “trách nhiệm” lại càng làm cho Long muốn tiến không được, muốn lui cũng chả xong.

Nhìn dòng người vội vả bước qua bóng Long, bước chân cậu trở nên nặng trĩu, ánh mắt mê mang vô định, Long lang thang đến một con hẻm nhỏ của thành Đông.

“Chắc là nơi này!” Long ngước nhìn lên.

Trước mặt cậu là một gian nhà nhỏ xinh đẹp nhưng so sánh với những lầu các xung quanh lại tỏ ra khá khập khiễng.

Cậu đang đứng trước nhà của Nhã Nương – người cuối cùng mà Bạch lão giới thiệu cho cậu.

Đứng trước gian nhà, Long thở dài: “Nếu Nhã Nương không chấp nhận thu nhận mình, bản thân chắc phải lo lắng về chuyện tiền bạc thật rồi…”

Trong tay áo của Long lúc này chỉ còn ba viên Hồn Thạch thực sự không đủ để cậu tiếp tục kiên trì xuống nữa.

Mỗi ngày ăn uống đạm bạc và trả tiền phòng tại Trùng Mạc Lâu cũng khiến cậu vơi đi hai viên Hồn Thạch rồi. Chưa kể, tiền trả cho lão bản hôm nay còn chưa tính.

Nếu vẫn thất bại, cậu sẽ không đủ trả tiền cho ngày mai a.

“Sao còn đứng đó?” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Long.

Cậu ngước nhìn lên… Bạch lão đã đứng bên cạnh cậu từ lúc nào.

Nhìn thấy Bạch lão, Long như nhìn thấy ánh sáng của rạng đông, Long vui vẻ hẳn: “Bạch lão!”

Nhìn đôi mắt Long long lanh, Bạch lão khẽ cười: “Ngươi đến còn sớm hơn dự định của ta nha! Ta vẫn tưởng ngươi còn phải đang thích ứng cuộc sống mới đấy chứ!”

Nếu nói là Bạch lão vô trách nhiệm thì sai rồi!

Ông thực sự đã luôn âm thầm quan sát mọi việc mà Long làm từ lúc đặt chân đến Thiên thành, chẳng qua là với tu vi của Long thì không thể nào biết về sự tồn tại của Bạch lão luôn bên cạnh mình mà thôi.

Ông biết hết mọi thứ, kể cả việc cậu bị tống cổ khỏi tiệm rèn của Thiết lão lẫn lần đụng chạm với Hồ Nghi, ông đều nhìn vào trong mắt.

Tuy hơi thất vọng với biểu hiện mà Long thể hiện trước mặt Thiết lão lẫn sự lựa chọn không theo nghề Y sư mà ông sắp đặt.

Nhưng đã nhận lời sẽ chăm sóc cho Long trước người kia thì vẫn phải tuân thủ a. Bạch lão thầm nghĩ.

Dắt Long vào nhà, Bạch lão nhanh chóng giới thiệu cậu với Nhã Nương.

Nhà Nương là một bà lão với cây quải trượng trên tay, tuy bà đã tu Tiên nên tuổi thọ được kéo dài nhưng vẫn không che dấu được những vết chân chim cùng mái tóc bạc phơ chứng minh cho sự hữu hình của thời gian.


(Nhã Nương - Minh họa)
(Nguồn: Internet)

Bà có một nụ cười rất phúc hậu, đón tiếp Long và Bạch lão khá niềm nở bằng một bửa cơm ấm cúng.

Tuy người tu Tiên đã sớm vượt qua ranh giới cơ bản của con người, sớm hòa nhập vào Thiên địa nên không cần ăn cơm uống nước. Nhưng đôi khi, việc thưởng thức những món ăn dân dã bình thường vẫn là điều không thể rời khỏi cuộc sống của họ như chứng minh bản thân họ vẫn tồn tại.

Thực sự không phải lúc nào Tiên nhân cũng ngồi thiền, hấp thu Linh thạch a. Nếu quả thật chỉ sống như Thần phật như vậy thì còn gì là tận hưởng cuộc sống chứ!

“Ta nghe Bạch lão nói khá nhiều về con. Hình như con đang muốn bái sư học nghệ phải không?” Nhã Nương cười hiền lành.

Long thả chén trà xuống, nói: “Vâng ạ!”

Bây giờ bản thân đã không còn có thể kén cá chọn canh được nữa. Thực sự Long không còn chốn dung thân a.

“Nếu con không chê, có thể theo ta học nghệ. Nhưng mà con cũng nên biết, Họa Hồn sư chúng ta vốn không được “trọng dụng” trong Thiên thành, nếu con không muốn nói là bị xa lánh.” Nhà Nương lắc đầu chán nản nói.

Họa Hồn gia hay còn có thể hiểu là một nhánh của Pháp gia nhưng không được Tiên gia công nhận.

Nếu Pháp gia nói chung là một nghề chuyên nghiên cứu về các pháp trận, trận đồ,… dựa trên cơ sở là lấy thân xác làm giấy, Linh thạch làm mực, đồ án là chất dẫn theo triết lý của Tiên đạo thì Họa Hồn gia lại khác.

Họa Hồn gia là Pháp gia thuộc trường phái Hỗn giáo, các Họa Hồn sư thường thấy linh hồn làm giấy, tu vi bản thân làm mực, kết nối chúng bằng các đồ án tạo ra các pháp trận, trận đồ,… trên chính bản thân hoặc sinh vật khác nên bị Tiên gia coi là tà đạo.

Dù gì, sinh vật hữu linh. Đụng chạm tới linh hồn dù là người chết hay vật chết cũng là vượt qua ranh giới Thiên địa.

Các gia tộc theo trường phái Hỗn giáo, bình thường họ tu luyện chỉ quan tâm đến kết quả chứ không đặt nặng đến quá trình, nên Họa Hồn gia ban đầu không bị kỳ thị trong giới đồng đạo cho lắm.

Nhưng chính các Họa Hồn sư mang “thuần triết lý” của Hỗn gia lại không phân biệt ai là thù, ai là bạn, kể cả người trong gia tộc, đồng đạo, họ cũng sẵn sàng mang ra làm “tài liệu” nên thành ra, ngoài những người tu Tiên đạo vốn đã kỳ thị sẵn, mà người tu Hỗn giáo cũng xa lánh, đề phòng.

Ai cũng không muốn sau khi chết rồi, thể xác dù gì cuối cùng cũng trở về với hư vô nhưng linh hồn của mình cũng phải trở thành “vật dẫn” cho người khác đùa giỡn nha.

Nên thành ra bây giờ, các Họa Hồn sư đều bị cả hai giới gạt ra ở giữa, không ai chịu công nhận là một nghề cả.

Nếu không phải Nhân giới được mở ra để mọi người tu Tiên có cơ hội hóa giải ân oán, để hòa hợp giống loài thì Họa Hồn gia sớm đã bị coi là tà đạo, tru diệt từ lâu rồi.

Ăn mày còn quan tâm gì đến sĩ diện. Long nghĩ thầm.

Thế là cậu đồng ý bái Nhã Nương làm sư, trở thành một Họa Hồn sư.

Con đường tu Tiên của Long đã chính thức bắt đầu…

Nhận xét