Chuyển đến nội dung chính

Chương 2: Đẹp + Giàu cũng là một tội!


Bách Tộc Tu Tiên Chiến
Tác giả: Tuấn Vodka

Nhân Giới là một vùng đất được Chư Tiên tạo ra giữa khoảng không vô định bên ngoài Đại Địa và có vách ngăn cách được bảo vệ bởi hàng nghìn trận pháp khác nhau. Đặc biệt nhất là một trận pháp mang tên Tiên Thiên Đại Hoàng Trận – trận pháp này nói ra thì rất nhiều công dụng nhưng hiểu đơn giản thì mục đích của nó là ngăn cách tất cả sinh vật ngoại lai ngoài nhân loại tự do ra vào trận pháp. Ngoài ra, nếu bất kỳ con người nào đi vào trận pháp Tiên Thiên Đại Hoàng Trận đều sẽ bị yểm một loại bùa chú tên là Đọa Tuệ Pháp – khiến người đó bị khóa hoàn toàn ký ức và chỉ được hóa giải khi rời khỏi pháp trận.


 (Tiên Thiên Đại Hoàng Trận - Minh họa)
(Nguồn: Internet)

Nhân Giới là sân tập đúng nghĩa với các con em Tiên gia.

Vì ở đây, ngoài loài người ra thì Tiên gia cũng thả các giống loài khác để cạnh tranh sinh tồn với loài người. Mãnh thú thành đàn không ngừng tàn sát, truy lùng nhân loại. Dị tộc ma mãnh không ngừng chém giết, hãm hại con người.

Nhưng nguy hiểm luôn đi cùng ích lợi.

Chư Tiên thả vào Nhân Giới là vô cùng vô tận các pháp linh, thiên trận, linh thạch, diệu thảo cùng hàng ngàn bí kĩ, ảo thuật cho nhân loại học tập, phát triển.


Thiên thành – thành phố duy nhất được Chư Tiên tạo ra tại Nhân Giới cho nhân loại sinh sống và cũng là nơi duy nhất có liên hệ chặt chẽ giữa Nhân Giới và Đại Địa của Chư Tiên.


(Thiên Thành - Minh họa)
(Nguồn: Internet)

Ở đây, có những người “bản sứ” – chính là những người không có khả năng tu Tiên hoặc khả năng tu Tiên hạn chế được chư Tiên đưa vào nhằm mục đích xây dựng và phục vụ con em Tiên gia.

Ngoài ra, Thiên thành cũng là một trung tâm chính trị, văn hóa, kinh tế của nhân loại tại Nhân Giới. Và là một hình mẫu thử nghiệm và phát triển trong tương lai của loài người tại Đại Địa.

Tại Thiên thành, không chỉ có 01 thành chủ, 3 thành phó quyết định mọi quyết sách và sự phát triển của nó thì còn có một hội đồng gồm 12 bô lão đại diện giám sát mọi hoạt động và quyết sách của thành chủ.

Chưa kể tới, ngoài lực lượng hộ vệ có nhiệm vụ bảo vệ trị an của Thiên thành do thành chủ quản lý thì còn có 4 Quân đoàn do 4 Tướng quân chỉ huy dưới sự quản lý của 12 bô lão với nhiệm vụ bảo vệ Thiên thành từ bên ngoài và chinh phạt kẻ địch từ 4 hướng Đông, Tây, Nam, Bắc…

“Thôi! Những việc này, tạm thời bản thân lo không được! Vẫn là trước hết lo cuộc sống của chính mình là tốt hơn!” Long đuổi các thông tin vớ vẫn ra khỏi đầu.

Cầm 5 Hồn thạch cùng Cẩm nang Tân thủ mà Bạch Lão cho trong tay. Long suy nghĩ về tương lai.

Trong Cẩm nang Tân thủ, Bạch Lão đề nghị cậu đến bái kiến các Tiên nhân ở Thiên thành và tìm cách trở thành đệ tử của một trong số họ.

Theo như trong cuốn cẩm nang nói thì các Tiên gia khi đến Nhân giới thường sẽ theo học một trong năm nghề gồm: Y sư của Hồng Y lão, Pháp gia của Đạo lão, Linh sư của Hoa lão, Hỏa sư của Thiết lão, Thuần thú sư của Mã Phong và một nghề mà Bạch lão cho rằng nên thêm vào một trong những nghề các Tiên gia cần theo học, đó là: Họa Hồn Gia của Nhã Nương.

Sáu vị đại diện cho sáu nghề không phải là người sáng lập ra các nghề tại Nhân giới mà dựa theo Bạch Lão nói thì những vị này là những người am hiểu nhất và tinh thông nhất trong nghề nghiệp của họ mà ông biết.

Bạch lão yêu cầu bản thân Long nếu muốn tu luyện và phát triển tại Thiên thành thì đều nên tiếp kiến các vị trên và nếu lọt vào mắt xanh của họ thì nên bái sư học nghệ.

Theo ông thì: “Có thực mới vực được đạo”. Con đường tu Tiên là một con đường dài đầy chông gai và thử thách. Và muốn hoàn thành nó không phải chỉ cần may mắn và sự kiên trì học hỏi thôi là đủ mà phải thêm thực lực của cá nhân nữa thì mới có thể đi xa nhất và đi con đường tốt nhất.

Thực lực theo ông chính là tài năng thiên bẩm của cá nhân và thực lực tài chính của bản thân. Việc học nghệ tuy không trực tiếp ảnh hưởng tới việc tu Tiên nhưng nó chính là cơ sở tốt để cải thiện tài năng và bổ sung tài chính cho bản thân…

“Theo Cẩm nang Tân thủ” Long thở dài.

Nhìn từng dòng chữ kéo dài vô tận của cuốn cẩm nang dày trục. Long ngao ngán đến tận cổ.

Không biết lúc bản thân còn ở Đại địa cậu có phải là một công tử bột lười biếng hay không mà khi nhìn vào đống chữ này, cậu thấy bản thân như có hận thù từ kiếp trước sẵn rồi.

Do bản thân là một người mới đến, cũng “chưa hiểu rõ” về Thiên thành và môi trường sống ở đây, Long quyết định đi theo chỉ dẫn của Bạch Lão.

Tuy nhìn chung Bạch Lão không phải là một người có thể nhờ cậy được, nhưng ít nhất những gì ông ta nói bản thân có thể tin tưởng được.

Và theo chỉ dẫn, Long bắt đầu tìm đến bái kiến Hồng Y lão.

Hồng Y lão theo như Cẩm nang Tân thủ thì có một tiệm y dược ở phía Tây Thiên thành. Và theo những gì Bạch lão đánh giá, thì Long khá chắc tiệm y dược của Hồng Y lão chắc chắn cũng khá lớn tại Thiên thành.

Nhưng khi bắt đầu rời khỏi trung tâm Thiên thành sầm uất và tiến về phía Tây thì không biết có phải bản thân có vấn đề về phương hướng hay không nhưng theo những gì cậu quan sát thì nơi này khá… “nghèo”.

Một mùi thối đặc trưng thoang thoáng bên mũi cậu khiến cậu phần nào đó có chút khó chịu.

Hỏi đi hỏi lại vài người bên đường thì Long khá chắc chắn bản thân vẫn chưa bị mù đường, nhưng chắc chắn một điều là Bạch Lão hơi có vấn đề khi cho rằng Hồng Y lão là một trong những Y sư giỏi nhất của Thiên thành.

“Phóng lao thì phải theo lao thôi!” Long tặc lưỡi.

Bản thân cậu luôn nói rằng có lẽ người hướng dẫn Bạch lão của cậu đang hố cậu, và “cái tôi” trong cậu đang réo lên rằng cậu nên tìm người khác nhưng có một ý chí nào đó lại cản trở cậu quay đầu lại và yêu cầu cậu phải tiếp tục với những gì mình dự định.

Lang thang mãi về phía tây với hy vọng sẽ nhìn thấy một tiệm y dược “đồ sộ” thì chắc Long cũng tạm coi như “phượng trong bầy gà” nhưng khi đi đến cuối đường và trước mặt Long đã là bức tường thành cao lớn thì mọi hy vọng về “phượng trong bầy gà” cũng sụp đổ.

Hỏi đám nhóc đang chơi đùa bên đường với những thân hình xanh xao cùng những bộ đồ rách rưới, Long mới biết được tiệm y dược của Hồng Y lão rất có tiếng trong khu phố nghèo.

“Con biết!”

“Con biết!”

Bọn trẻ tranh nhau giơ tay đòi phát biểu!

Một cô bé lớn nhất trong đám bỗng gạt mấy cô cậu bé ra hỏi: “Chú muốn tìm Hồng Y gia gia sao? Chú bị ốm à?”

Nhìn cô bé gầy gò trong thân hình thấp bé cùng nụ cười tỏa nắng, Long không khỏi mỉm cười hiền lành: “Không! Anh không bị ốm, anh chỉ muốn bái kiến Hồng Y gia gia thôi!”

Cô bé nhìn lướt qua cậu từ trên xuống dưới như muốn đánh giá điều gì. Và như phản ứng tự nhiên, cậu khẽ nhìn xuống trang phục bản thân.

Giờ Long mới có thời gian đánh giá bản thân.

Long cao tầm 1m8, thân hình thư sinh trắng trẻo, áo quần tươm tất tỏa ra sự cao ngạo hơn người.

Ít nhất là so với những người ở khu thành Tây này thì chắc là vậy. Nhìn dáng dấp của mình, cậu không khỏi đánh giá bản thân chắc chắn là một cậu ấm ở Đại Địa.

Cô bé đánh giá Long một hồi lâu, rồi như nhớ đến điều gì, cô vội hỏi: “Anh có phải người của Mỗ Y sư đến làm khó dễ Hồng Y gia gia phải không?”

Và như một căn bệnh nguy hiểm phát tán, đám trẻ vừa nghe đến Mỗ Y sư thì thay vì nụ cười trên mặt, chúng lập tức cau mày lùi ra xa như cách ly mầm bệnh. Thậm chí, vài người đi đường nghe thoáng qua cũng nhìn Long bằng đôi mắt cảnh giác, chưa kể, vài người đàn ông đang dần tiến tới cậu với cử chỉ không mấy thân mật.

“Không! Không! Anh không biết ai là Mỗ Y sư cả, anh chỉ đến tìm Hồng Y lão thôi!” Long rùng mình vội giải thích.

Nhưng trong lúc này, có lẽ vì ngoại hình của cậu quá bắt mắt, mọi lời bào chữa của Long đều trở nên vô hiệu.

Cảm nhận nguy hiểm đang cận kề khi những người đàn ông đang dần vây sát lại mình. Một tiếng quát vang lên: “Mọi người đang tụ tập làm gì ở đây vậy!”

Người quát là đội trưởng của một nhóm binh lính. Bọn họ gạt ra đám người đàn ông chen vào giữa.

(Lính hộ vệ Thiên Thành - Minh họa)
(Nguồn: Internet)

Người đội trưởng nhìn Long một vòng, nói: “Hôm qua, tôi đã phạt Mỗ Y sư mấy người vì tội gây rối trật tự bây giờ lại muốn thử nữa sao?”

Thực sự là tức chết đi mà! Từ bao giờ vừa đẹp trai, lại giàu có cũng quy thành một cái tội vậy? Long thầm nghĩ.

“Không! Tôi thực sự không phải là người của Mỗ Y sư gì đó! Quan gia, hôm nay tôi mới tới Thiên thành lần đầu, được Bạch lão giới thiệu đi gặp Hồng Y lão chứ bản thân cũng không biết Hồng Y lão ông ấy hình dạng như thế nào.” Long cười khổ.

“Là người của Tiên gia mới tới?” Đội trưởng dò hỏi.

“Vâng!” Long gật đầu lia lịa.

Người đội trưởng lại nhìn Long thêm một lần rồi mới quay đầu cười với mọi người, nói lớn: “Mọi người yên tâm đi, cậu này là người của Tiên gia mới tới, không phải là người của Mỗ Y sư. Cậu ta không mang ác ý! Mọi người giải tán làm việc đi!”

Và như được ân xá, những người lính khác vội vàng giải thích cho mọi người xung quanh, mãi mới “giải thoát” được cho Long.

Nhìn mọi người đã đi, cứ tưởng là mọi chuyện êm xuôi nhưng người đội trưởng vội kéo Long lại nói nhỏ: “Đừng làm khó công việc của tụi này! Mau rời khỏi đây đi!

Nói với Mỗ Y sư là đừng có rãnh mỡ mà đi kiếm chuyện! Nếu tụi này không tới kịp thì không biết cậu bây giờ còn được mấy phần hoàn thiện đâu!”

Long khóc ròng: “Thật sự là hôm nay tôi mới tới Thiên thành, Bạch lão nói tôi nên đến gặp Hồng Y lão học nghệ chứ tôi thực sự không quen biết Mỗ Y sư đâu quan gia à…!”

“Có gì làm bằng chứng không!” Đội trưởng hết kiên nhẫn nói.

Long thở dài thườn thượt, bản thân mới tới, lại không am hiểu địa phương, Bạch lão lại chả có tí trách nhiệm… À mà không, có cuốn Cẩm nang Tân thủ ở đây mà! Long nghĩ thầm.

Long vội lấy cuốn cẩm nang cất trong tay áo ra trình cho đội trưởng.

Nhìn thấy cuốn cẩm nang trên tay Long, đội trưởng nghi ngờ đánh giá kĩ lại.

Quả thật bản thân hơi hấp tấp. Tuy các Tiên gia rất ít khi “lạc” đến Tây Thiên thành nhưng không phải là không. Nghĩ lại thì tên tiểu tử trước mặt dám cả gan đến Tây Thiên thành tìm Hồng Y gia gia. Nếu là người của Mỗ Y sư thì sau vụ hôm qua chắc chắn hắn ta có lá gan to bằng trời. Nhưng nhìn nụ cười “đê hèn” thì khả năng này khá thấp.

Ngoài ra, nếu dám lừa dối “quan trên” thì… khả năng này cũng rất thấp a.

Tuy không biết cuốn cẩm nang hắn cầm trên tay là vật gì nhưng để chắc chắn thì có lẽ mình nên dắt hắn đi gặp Hồng Y gia gia. Nếu quả thật hắn gan to bằng trời, dám lừa dối “quan trên” thì mình cũng chả ngại cho hắn biết chữ “pháp luật” được viết bằng sắt nha. Đội trưởng thầm nghĩ.

“Nếu ngươi đã chắn chắn đến vậy thì đi theo ta, ta dắt ngươi đi gặp Hồng Y sư!” Đội trưởng nói.


Nhận xét