Chuyển đến nội dung chính

Chương 11: Xuất trận

Sáng sớm tại cổng phía Tây Thiên thành.

Tuy là khu tập trung của dân nghèo, nhưng từ khi quân đoàn Hỏa Phụng đóng trọng binh tại sau chân núi phía Tây Hoàng Sơn, thì nơi đây cũng được coi là khu vực ít bị Mãnh thú hay Dị tộc quấy rối nhất trong bốn khu vực của Thiên thành.

Dù gì trong Thiên thành, Tiên nhân chỉ là số ít, thợ săn cũng không đông đúc bằng dân nghèo làm công. Và cũng vì núi Hoàng Sơn lại là một trong những nơi cung cấp nguồn thảo dược nên số lượng dân nghèo ra khỏi thành hái thuốc là cực kì đông đảo.

Từng dòng người xếp hàng mang giỏ trúc, cuốc xẻng, lũ lượt trình giấy thông hành cho đám quan binh Hộ vệ rồi vội vã ra khỏi thành, chứng minh sự giàu có và đa dạng của thảo dược mà Hoàng Sơn mang lại.

Nhìn kĩ mới để ý, dòng người được tạo thành đại đa số là phụ nữ và trẻ em, còn đám thanh niên trai tráng đều đã sớm tham gia quân ngũ hoặc trở thành thợ săn đã tập kết rời khỏi thành từ sáng sớm ở các khu còn lại.

Cũng dễ hiểu thôi, trong thời buổi loạn thế, chiến tranh diễn ra liên miên, người bị tổn thương nhất vẫn luôn là những người dân thấp cổ bé họng trong xã hội.

Việc hằng ngày, cứ mỗi chiều tà, lại có vài người lính lang thang trong các khu phố của thành Tây, họ gặng hỏi tìm nhà của các "tráng sĩ" để thông báo, người đàn ông trong gia đình họ đã "hy sinh" vì Thiên thành. Chuyện này đã không còn là chuyện gì quá xa lạ..

Dần dần, tỷ lệ tử của thanh niên trai tráng, đặc biệt là ở khu thành Tây đã trở nên mất cân đối toàn diện, và để sinh tồn được thì đám phụ nữ, trẻ con phải chấp nhận rời khỏi nhà để tìm công việc nuôi sống bản thân.

Lựa chọn một công việc trong Thiên thành? Khó nha.

Bản thân vừa không có tài, không có sắc, không có quan hệ thì có thể xin được công việc gì tốt đẹp trong Thiên thành cơ chứ?

Cũng may thay, trong họa còn chừa chút phúc, vì thương bệnh binh rất nhiều nên thảo dược luôn là mặt hàng đắt giá. Và dĩ nhiên, giới Y sư là người được hưởng lợi trực tiếp, còn công việc hái thảo dược không kiếm được là bao được nhường cho những phụ nữ và trẻ con nơi đây. Tuy nguy hiểm lại ít tiền nhưng miễn cưỡng, cũng đủ nuôi sống bản thân a.

* * *

Nhìn dòng người bước qua, Phong bồi hồi.

Hôm nay, cậu được nhận nhiệm vụ chỉ huy Binh Đoàn Bạch Hạc của Quân Đoàn Hỏa Phụng đi viễn chinh phía Đông Đại Hoàng Sơn Mạch.

Đúng vậy! Cậu là một Đô úy của Quân Đoàn Hỏa Phụng và là Đoàn trưởng của Binh Đoàn Bạch Hạc.

Quan binh chế Thiên thành quy định rõ: Chỉ huy một Bách Nhân Đội trăm người phải có tu vi ít nhất là Hạ cảnh giới – Trúc cơ kỳ và phải có cấp bậc là Đội trưởng; Binh Đoàn một nghìn người phải có tu vi ít nhất là Hạ cảnh giới – Nguyên anh kỳ và phải có cấp bậc là Đô úy; và từ một vạn người trở lên thì có thể được coi như là một Quân Đoàn, và để chỉ huy một Quân Đoàn ít nhất phải có tu vi Trung cảnh giới – Luyện hư kỳ và phải có cấp bậc ít nhất là Thái ủy trở lên.

Còn về cấp bậc tu tiên thì được chia ra làm ba cảnh giới: Hạ cảnh giới, Trung cảnh giới và Thượng cảnh giới; Trong đó, Hạ cảnh giới bao gồm năm tầng là: Luyện khí kỳ, Trúc cơ kỳ, Kết đan kỳ, Nguyên anh kỳ, Hóa thần kỳ. Trung cảnh giới bao gồm ba tầng là: Luyện hư kỳ, Hợp thể kỳ, Đại thừa kỳ; Thượng cảnh giới thì chỉ có một tầng là Độ Tiên kiếp.

Và theo như Tiên nhân kể lại, sau khi đạt đến Thượng cảnh giới - Độ Tiên kiếp thì bản thân người tu tiên có thể quyết định Độ kiếp, nếu độ kiếp thành công thì sẽ rời khỏi Nhân giới để được lên Đại Địa, bắt đầu chính thức tiếp xúc với giới Tiên gia.

Còn về Phong, cậu hiện tại đang có tu vi Hạ cảnh giới – Hóa thần kỳ và nhờ bản thân sớm theo cha nhập ngũ nên được trao cấp bậc Đô úy.

Cha cậu – Trần Cao, là một trong Lục Đại Tướng Quân của Thiên thành và là chỉ huy của Quân Đoàn Hỏa Phụng đóng giữ Tây Hoàng Sơn canh phòng Đại Hoàng Sơn mạch.

Gia tộc họ Trần lấy quân đội là căn cơ phát triển, theo truyền thống gia đình, mọi con em gia tộc đều phải tòng binh lúc tròn hai mươi mốt tuổi. Và bây giờ đây, Phong đã gần tròn hai mươi lăm tuổi.

Với tu vi Hạ cảnh giới – Hóa thần kỳ viên mãn, chỉ cần không quá bất trắc thì sau cuộc viễn chinh lần này, Phong có thể đạt đến Trung cảnh giới – Luyện hư kỳ. Và nếu may mắn làm tốt thì cấp bậc của cậu còn thế nâng lên một bậc là Thái úy, từ đó, cậu có thể lợi dụng gia sản họ Trần xây dựng cho bản thân một Quân Đoàn riêng được rồi!

Nhiệm vụ lần này cực kỳ quan trọng với sự nghiệp và con đường tu Tiên của Phong, vì thế, Trần Cao cắt cử Trần Hổ, Trần Trung là khách khanh gia tộc cùng một trăm gia đinh đến hỗ trợ cho cậu.

Còn bây giờ đây, cậu đang ngồi trong khách điếm chờ các gia đinh tụ hợp.

Đối diện cậu lúc này là Lam Nhi – con gái của Hồng Y lão.

"Nhiệm vụ lần này không có nhiều nguy hiểm nên muội cứ yên tâm chờ ta trở về!" Phong nắm tay Lam Nhi nói.

Lam Nhi ngượng ngùng thụt tay lại.

Tuy cô thực sự đã phải lòng Trần Hà Phong từ lúc trước, nhưng vì lễ giáo cấm cản, việc gặp riêng Trần Hà Phong ở khách điếm đã là giới hạn cực độ mà cha cô cho phép.

"Bao giờ huynh sẽ về?" Lam Nhi hỏi.

"Chiến sự thay đổi thất thường, bản thân ta không thể khẳng định chắc chắn được. Nhưng bình thường thì nhanh có thể là một tuần xong, chậm thì có khi vài tháng. Lần này có Trần Hổ, Trần Trung cùng một trăm gia đinh đi theo nên chắc mọi việc sẽ dễ dàng hơn." Phong cười cười.

"Phong thiếu gia! Người đã tập trung đủ, chúng ta lên đường thôi!" Một trung niên đi vào khách điếm chấp tay nói.

Nhận thấy Phong chuẩn bị ra trận, Lam Nhi bồi hồi không nguôi.

Từ lúc quen Phong sau vụ Hồ Nghi, cô vẫn thường gặp cậu mỗi ngày. Nghĩ tới việc có thể không gặp Phong một thời gian dài, chưa kể tâm tình thiếu nữ tiễn người yêu ra trận lại càng khiến lòng cô bồi hồi.

Cô là con gái của Hồng Y lão – một Y sư chân chính, việc nhìn thấy những người thanh niên trai tráng lúc xuất trận hùng hồn, nhưng khi về đầy thương tích. Thậm chí, cô còn không ít nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy, tàn cụt tứ chi, và hình ảnh những người thiếu nữ khóc lóc thảm thiết tiễn biệt người tình của mình đến miền cực lạc đang thực sự ám ảnh cô.

Khi biết Phong sẽ xuất trận vào mấy ngày trước, không đêm nào cô có thể yên giấc.

Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, những hình ảnh kinh khủng lại hiện ra. Và một lần nữa, khi nhận ra Phong đã chuẩn bị xuất trận, nước mắt của cô không kìm được rơi xuống.

Vội đưa tay lau đi dòng nước mắt chân tình, Phong động lòng: "Muội hãy chờ ta trở về, đến lúc đó, ta sẽ xin cha ta đem xính lễ đến thưa chuyện với Hồng Y lão. Muội tin ta nhé!"

Nghe tới tin đó, trái tim của Lam Nhi nghẹn lại, cô khóc thút thít vội ôm chầm Phong, nói "Ta tin huynh!"

Vội nhét cho Phong chiếc khăn tay, Lam Nhi bước nhanh ra khỏi khách điếm.

Cô thật sự sợ bản thân mình sẽ làm Phong khó xử mà vương vấn trong lòng nên bèn chấp nhận đứng ở một góc phố nhìn Phong xuất trận.

* * *

"Xuất phát!" Phong ra lệnh.

"Rõ!"

Nhìn bóng hình Phong khuất xa sau đám gia đinh, Lam Nhi lau đi dòng nước mắt. Cô không thể làm gì hơn ngoài việc cầu nguyện cho Phong được thượng lộ bình an..

Tấm chân tình, chỉ mình ta rõ..

Mái tranh nghèo đâu giữ được lòng trai.

Tình đôi ta chỉ gửi được vào đây.

Mong chàng nhớ giữ lời hẹn muôn kiếp!

- -Lam Nhi--

Nhận xét